Truyện ngắn. Thái Bá Tân
1
- Con đi Mỹ lần này thế nào cũng phải tìm gặp bằng được bà ấy, - mẹ
tôi nói, không biết đã là lần thứ mấy. - Tội nghiệp bà lão!
- Làm sao con gặp được? Nước Mỹ lớn lắm, đâu như làng Vĩnh Yên nhà
mình. - Tôi đáp, cũng không phải lần đầu. Tôi vừa thấy bực mình vừa buồn cười
vì nói mãi mẹ tôi vẫn không chịu hiểu điều đơn giản đó. - Bà ấy sang Mỹ sống
với con trai thì sướng, sao mẹ bảo "tội nghiệp"?
Mẹ tôi thở dài, thong thả nhổ vào chiếc ống đồng miếng bã trầu cụ
ngậm đã hơn một tiếng đồng hồ.
- Các anh hiện đại, sống ở thành phố, đâu hiểu
được lòng người già.
"Bà ấy" là bà cụ Mật, bảy mươi tuổi,
bạn thân của mẹ tôi từ thời con gái. Hai cụ quen sống có nhau đã mấy chục năm,
nay xa nhau mẹ tôi nhớ cũng dễ hiểu. Tôi biết thế nên cũng muốn gặp bà Mật để
sau này kể cho mẹ tôi nghe về bà ấy. Nhưng làm điều này đâu dễ? Trước khi về
quê, tôi được báo có tên trong đoàn nhà văn Việt Nam sắp thăm Mỹ. Cụ thể đi
đâu, làm gì thì đến bây giờ vẫn chưa biết. Tuy nhiên, hiểu tính khí người già,
tôi đành cầm chiếc phong bì có địa chỉ anh con bà Mật ở Mỹ mà một lần anh ta
gửi cho họ hàng ở làng tôi. Tôi hứa sẽ cố tìm bà bạn của cụ nếu có thể. Còn gói
cau khô và bó trầu xanh thì cương quyết không nhận mang hộ, vì nghĩ khả năng gặp
được bà cụ cùng làng ở tít bên ấy là rất ít, nếu không muốn nói là điều không
thể.
2
Chuyện bà cụ Mật đi Mỹ một thời từng làm xôn xao làng tôi và cả mấy
làng lân cận. Số là cách đây năm năm, đùng một cái, bà cụ Mật được anh con trai
cùng cô vợ đầm trắng hếu, tóc vàng và đứa con lai bốn tuổi từ Mỹ về, tuyên bố
đón bà sang sống "bên ấy" với anh ta.
Chà, người kéo đến xem cứ như hội. Mọi người ngạc nhiên không chỉ
vì thấy anh Hòa con bà, ngày nào còn là một thanh niên làng chài rất ít khi mặc
quần áo, gầy và đen chùi chũi, thế mà bây giờ cứ trắng hồng, com-lê, cà vạt
nghiêm chỉnh, lại để cả ria mép nữa. Họ còn ngạc nhiên khi thấy "bà
đầm" vợ anh nói được tiếng Việt, thậm chí thuộc lòng cả một đoạn Kiều dài.
Chưa hết, "bà ấy" rất thoải mái, dễ gần, hay cười và đặc biệt gặp ai
cũng chào. Thằng con lai thì về hôm trước, hôm sau đã thấy chổng mông chơi bi
với lũ trẻ chân trần, mũi thò lò trong xóm. Hóa ra người Mỹ họ bình dân như ta.
Mà "thằng Hòa" cũng chẳng kiểu cách ta đây như ối anh Việt Kiều khác.
Trừ vẻ ngoài, "nó" vẫn là "thằng Hòa" ngày xưa như họ biết
- chăm làm, yêu thương mẹ, chất phác và biết kính trọng người khác.
"Đúng là nhà có phúc!"
"Sang bên ấy tha hồ mà sướng nhé!"
Bà cụ Mật góa chồng từ ngày mới sinh anh Hòa.
Từ đó hai mẹ con ở vậy nuôi nhau. Như mọi người khác trong làng, bà làm ruộng,
lúc rỗi việc nhà nông, bà cùng mẹ tôi hàng ngày xuống chợ Hôm cách làng mấy cây
số ngồi bán mấy mớ trầu, buồng cau, chục trứng hoặc vài thứ lặt vặt khác.
Anh Hòa lúc nhỏ cũng được đi học như những đứa
trẻ khác. Anh học giỏi, thi đại học hai lần nhưng không hiểu sao đều trượt. Vì
con một phải nuôi mẹ già nên thời chiến tranh anh không bị gọi nhập ngũ, chỉ ở
nhà tham gia dân quân và ra biển đánh cá, lúc đầu còn trong hợp tác xã ngư
nghiệp, sau hợp tác tan, anh cùng mấy người nữa sắm thuyền đi riêng. Năm 1979,
lúc này đã gần ba mươi nhưng vẫn chưa vợ, một lần anh cùng hai người nữa lên
thuyền ra biển như mọi ngày, không may gặp bão lớn không về kịp, thuyền anh bị
sóng đánh vỡ, mỗi người dạt đi một nơi.
Ở nhà ai cũng tin họ đã chết. Bà Mật khóc cả
tháng trời, sau đó ốm một trận may lắm mới khỏi. Rồi bà được một người cháu
đằng nội, nửa khôn nửa dại, không chồng đến ở chung. Cô cháu này tuy dở người
nhưng chịu khó nên hai cô cháu sống cũng tàm tạm. Bà vẫn nhận làm sào rưỡi
ruộng khoán, lúc nào cũng có bầy gà và đôi lợn trong chuồng, vẫn đều đều đi chợ
Hôm cùng bà bạn thân là mẹ tôi.
Một năm sau, bà bất ngờ nhận được thư con
trai. Lại từ nước Mỹ. Hóa ra lúc đắm thuyền, con trai bà vớ được tấm ván, lênh
đênh trên biển đúng hai ngày hai đêm và đang lúc sắp chết thì được một tàu nước
ngoài vớt lên, đưa tới hòn đảo nào đó bên Malayxia, ở đấy mấy tháng, làm thủ
tục và được người ta cho sang Mỹ.
Thư anh
viết ngắn, hỏi hai người kia còn sống không, cho mẹ biết anh mạnh khỏe và đang
chuẩn bị vào học một trường Đại học lớn tại Mỹ. Từ đó anh đều đều viết thư cho
bà, thỉnh thoảng gửi cả tiền. Cùng với thời gian, anh báo tin học xong, tìm
được việc làm, mua ô tô, nhà riêng, lấy vợ rồi có con...
Hôm nay, đúng mười năm kể từ ngày gặp nạn
ngoài biển, lần đầu tiên anh về quê thăm mẹ, và như mọi người đang kháo nhau
trong làng, sẽ đưa bà sang "bên ấy" sống hẳn.
- Thế con Sáu thì sao? - bà cụ Mật hỏi. "Con Sáu" là tên
cô cháu dở người vẫn sống với bà cụ.
- Thì cô ấy trước ở đâu nay về đấy. Hoặc ở lại nhà này, nếu muốn.
Thỉnh thoảng con gửi tiền giúp đỡ.
- Còn đôi lợn và bầy gà?
Anh con cười:
- Không lẽ mẹ định đem theo sang Mỹ?
Thằng con lai đang ngồi cạnh kêu lên thích
chí, giọng lơ lớ:
- Đem đi theo! Đem đi theo!
- Còn sào rưỡi ruộng và cái ao mùng?
Đứa cháu lần nữa lại kêu lên:
- Đem đi theo! Đem đi theo!
Bà cụ Mật ngồi im. Bà ngồi im rất lâu vì quả
không biết nên nghĩ gì, làm gì. Bà mừng vì cuối cùng lại được gặp con. Mừng cả
vì người con dâu và đứa cháu, tuy vẫn thấy họ là lạ và sờ sợ thế nào. Bà muốn
được sống cùng con, muốn biết cái nước Mỹ ấy là gì mà người ta hay nhắc đến
thế. Nhưng gì thì gì, bà không thể bỏ quê hương làng xóm mà đi được. Bà đi, ai
chăm sóc con Sáu mỗi lần nó lên cơn động kinh? Ai biết rõ hơn bà tính khí đôi
lợn, đàn gà và con chó để chiều chúng, cho chúng ăn, hoặc biết lúc nào thì nên
hái mùng, những cây mùng bà biết rõ từng gốc? Mà rồi bà sẽ sống thế nào bên ấy?
Không lẽ bà sẽ chết đâu đó và không được chôn cạnh ông Mật chồng bà?
Bà Mật đem những điều này tâm sự với mẹ tôi và
hỏi nên làm gì.
- Thì bà bảo con và dâu bà ở lại đây, - mẹ tôi
nói. - Thế là vừa sống chung, lại vừa được nuôi lợn, làm ruộng như bà muốn. Tôi
và bà cũng được đi chợ với nhau.
Bà cụ Mật lặng thinh, chắc nghĩ mẹ tôi nói có
lý. Đêm hôm ấy bà ướm hỏi con trai điều này, tuy tự bà cũng biết việc đó khó có
thể xảy ra.
- Trời, mẹ! Làm sao con ở lại đây được? Vả lại
có muốn, nhà nước ta cũng không cho.
Bà Mật không tin nước ta không cho con bà về
sống với mẹ. Bà nghĩ con bà chỉ tìm cách thoái thác mà thôi, nên im không nói
thêm gì nữa. Từ đó bà cứ thơ thẩn đi lại khắp nhà, lúc xuống bếp, xuống chuồng
lợn, lúc ra vườn, có lúc ra cả ngoài đồng xa dù chẳng làm gì. Bà bước đi vật vờ
như cái bóng, đầu chít chiếc khăn nâu mỏ quạ, áo gụ sờn vai, quần đen, da nhăn
nheo và đen sẫm như màu bờ ruộng bà đang bước lên. Trong cảnh hoàng hôn sắp
tàn, bóng bà như hòa lẫn vào đất.
Mấy hôm sau bà theo con ra đi, chỉ mang hai bộ
quần áo và chiếc cơi trầu. Cô Sáu ở lại nhà bà, chăm sóc đàn gà, đôi lợn và sào
rưỡi lúa chiêm mới cấy. Cả làng ai cũng mừng cho mẹ con bà. Chỉ mấy người,
trong đấy có mẹ tôi, thì im không nói gì.
Đấy, câu chuyện bà cụ Mật làng tôi đi Mỹ cách đây năm năm là thế.
Và bây giờ mẹ tôi bắt tôi phải tìm gặp bà cụ “bên ấy”, cái bên mà tôi chưa một
lần đặt chân tới và chỉ biết loáng thoáng qua ti-vi, sách báo.
3
Trong một tháng ở Mỹ, may mắn tôi được tới Chicagô, nơi bà cụ Mật
đang sống cùng con trai. Trên chiếc bì thư mẹ tôi đưa có ghi như vậy. Chicago 2180, Lakeside Drive 370-21, State
of Illinois, USA. Nhưng đây là
địa chỉ cách đây đã lâu, khi anh Hòa gửi thư báo ý định sẽ đưa mẹ đi cùng. Nghe
nói người Mỹ thích thay đổi chỗ ở, nên tôi chẳng dám chắc có tìm được họ theo
địa chỉ này không.
Chỉ còn mấy ngày nữa là Noen. Ở Chicagô trời
rất rét. Gió thổi mạnh không dứt từ phía hồ Michigân. Thành phố hiện đại nhất
và cũng là một trong những trung tâm công nghiệp lớn nhất nước Mỹ này, đúng hơn
là một rừng những tòa nhà chọc trời bằng bê tông và kính. Ngồi trên tắc-xi, tôi
cố nhưng không thể hình dung nổi làm sao một bà cụ nông dân làng tôi có thể
sống, chứ chưa nói hòa nhập được với khu rừng đá lạnh lẽo, xám xịt ấy.
Tôi đang đứng trước cửa căn hộ cần tìm. Nó nằm
tít trên tầng 35 của một chung cư năm mươi sáu tầng. Ở Mỹ, nội điều này đủ rõ
chủ nhân nó thuộc loại bình dân, nếu không muốn nói là nghèo. Những người thuộc
tầng lớp trung lưu thường sống ở những ngôi nhà một hoặc hai tầng xa trung tâm
thành phố.
Tôi bấm chuông và đứng chờ. Không có ai trả
lời. Tôi cố tình đứng trước lỗ kính nhỏ ở cánh cửa để người bên trong nhìn
thấy, sau đó bấm chuông hai lần nữa. Kinh nghiệm dạy tôi phải kiên nhẫn. Chả là
cách đây mấy năm, tôi và nhà thơ Phạm Hổ lặn lội tới tận thành phố
Thessaloniki, Hy Lạp, để thăm một người bạn từng là lính lê dương Pháp sau chạy
sang hàng ngũ Việt Minh. Chúng tôi cũng bấm chuông chờ như rất lâu, nhưng không
thấy ai mở cửa nên cuối cùng đã bỏ đi. Thế mà năm sau gặp nhau ở Hà Nội, người
bạn Hy Lạp ấy khẳng định đúng lúc chúng tôi gọi, ông đang ngủ trong nhà và khi
ông, vốn già và chậm chạp, mặc quần áo xong đi ra thì chẳng thấy ai.
Tuy nhiên, lần này tôi đã chờ đủ lâu để đoán
chắc trong nhà không có người. Khả năng nhầm phòng được loại ngay từ đầu, vì
trên cửa có tấm biển nhỏ bằng kim loại ghi rõ tên ông bà Robert Nguyễn và Mary
Nguyễn, tức là Nguyễn Văn Hòa, cùng làng và cùng học một trường với tôi.
Đang lúc thất vọng định vào thang máy đi xuống thì tôi thấy phòng
bên có người mở cửa. Một bà già da trắng dắt con chó giống bulldog màu nâu, mõm
to và ngắn đi ra. Sau khi chào và tự giới thiệu mình, tôi nói với bà mục đích
tôi đến đây.
- Bà cụ trong nhà ấy, - bà già đáp.
- Nhưng tôi bấm chuông mãi không thấy ai mở cửa?
- Thì bà cụ vẫn vậy. Đâu biết gì mà nói. Vả lại có muốn mở cũng
không có chìa khóa...
Thấy tôi ngạc nhiên, bà hàng xóm nói tiếp:
- Thằng bé giờ này ở trường. Ông bà Nguyễn đi làm cầm luôn chìa
khóa. Một phần sợ ở nhà cụ không biết, mở cửa cho kẻ xấu vào. Thành ra coi như
suốt ngày cụ bị nhốt trong ấy. Tội nghiệp. Tối anh lại, chắc chắn họ có nhà.
Bà già hàng xóm là người cởi mở. Ra phố tôi
còn đi với bà một quãng. Bà cho biết anh Hòa hiện làm việc tại một công ty điện
toán, chị vợ vốn trước học tiếng Việt và văn hóa phương Đông, nay dạy ở trường
tổng hợp Chicagô. Kinh tế gia đình bình thường như nhiều người ở đây. Căn hộ
không thuê mà mua theo kiểu trả góp. Cả hai chiếc ô tô cũng vậy. Còn thằng bé
thì học lớp ba. Học bán trú, hết giờ làm bố mẹ mới đón về.
- Bà cụ sống thế nào?
- Chúng tôi là láng giềng tốt, nhưng chỉ thỉnh
thoảng mới sang thăm nhau vào các dịp lễ. Bà cụ ở riết một mình trong phòng
riêng. Chừng ấy năm tôi chỉ nhìn thấy cụ vài lần khi con cháu đưa ra giới
thiệu. Không thấy cụ bước chân khỏi nhà bao giờ. Phải nói cả hai ông bà Nguyễn
và đứa cháu rất quý cụ. Chỉ tại tính cụ thích thế.
Tôi cảm ơn bà già tốt bụng, thầm mừng vì đã có những thông tin cần
thiết về cụ Mật, coi như việc mẹ tôi giao đã làm xong, nếu không quay lại được
thì cũng không có gì phải băn khoăn.
4
Nhưng ngay tối hôm ấy tôi quay lại, dù đã quá chín giờ tối. Chỉ mấy
giây sau khi bấm chuông, chính anh Hòa ra mở cửa. Anh nhận ngay ra tôi và vồn
vã dẫn vào phòng khách, cứ chân giày bám đầy tuyết dẫm lên thảm, theo đúng
phong cách Mỹ. Chúng tôi từng là bạn chăn trâu thời bé cho đến khi tôi đi học
xa. Sau đó hình như chúng tôi còn gặp nhau vài lần nữa trước ngày anh “mất
tích” trên biển. Anh tíu tít gọi vợ con ra chào khách. Chúng tôi nói với nhau
bằng tiếng Việt. Anh Hòa vẫn giữ nguyên giọng Diễn Châu rất nặng.
Chị Mary vợ anh nói giọng miền Nam, chắc thầy dạy trước đây người
Nam Bộ. Còn thằng con thì chẳng ra giọng vùng nào, mặc dù nó nói khá sõi.
Sau một lúc ôn lại kỷ niệm xưa, anh Hòa nói:
- Chiều nay đi làm về, bà hàng xóm cho biết có người từ bên nước
sang tìm gặp, nghĩ mãi không biết ai, hóa ra là anh.
- Bà cụ đâu? - Tôi hỏi khi
mãi không thấy anh nhắc gì về mẹ.
- Cụ ở đây và vẫn mạnh khỏe. Cụ đang ngồi trong phòng mình. Có điều
gần đây chắc do tuổi tác, cụ có vẻ bắt đầu lẩn thẩn. Suốt ngày lặng im ngồi một
chỗ, đăm đăm nhìn đâu đó và suy nghĩ những gì có trời mới biết. Anh vào thăm cụ
đi, kể thật nhiều chuyện quê hương vào, chắc cụ sẽ mừng lắm.
Tôi theo anh đi sang phòng bên.
Đó là một căn phòng khá rộng, mọi thứ đều trắng toát như phòng bệnh
viện. Từ các bức tường, trần nhà, tấm ri đô, chiếc giường đôi phủ ga phẳng phiu
cùng chiếc chăn gấp gọn ghẽ, chiếc gối bông, đến chiếc tủ đựng quần áo và chiếc
chao đèn đầu giường - tất cả đều màu trắng. Cả chiếc ghế bành rất sâu và lớn kê
sát cửa sổ cũng trắng. Và lọt thỏm trong đó là một bà già bé nhỏ đang đờ đẫn
nhìn ra ngoài qua tấm kính cửa sổ không che ri-đô. Bên ngoài tuyết đang rơi
những bông lớn và dày, nhìn thấy rất rõ nhờ hệ thống đèn chiếu sáng cực mạnh
của các tòa nhà bên cạnh. Bà cụ không nhận thấy chúng tôi đang bước vào.
- Mẹ ơi, có anh Lân bên nước sang thăm mẹ đây này! - Anh Hòa nói
to. - Anh Lân con bà Hoạt làng ta, mẹ nhớ không? Bà Hoạt vẫn cùng mẹ đi chợ Hôm
ấy mà.
Bà cụ Mật quay sang nhìn tôi bằng cái nhìn vô cảm, chắc vẫn chưa
dứt khỏi những ý nghĩa triền miên của mình và vẫn chưa nhận ra tôi là ai, hoặc
có nhận ra cũng chưa tin là thật.
Anh Hòa kéo chiếc ghế nhỏ lại gần cho tôi ngồi, rồi khẽ nói:
- Cụ vẫn thế đấy, cứ như người mất hồn. Tôi ra ngoài nhé, để anh và
cụ nói chuyện tự nhiên.
Tôi ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng cầm bàn tay
khẳng khiu, đen xạm của bà trong hai tay mình.
- Chào bác. Cháu là con trai cả bà Hoạt làng Vĩnh Yên ta đây. Mẹ
cháu bảo đến thăm bác...
Bà cụ vẫn nhìn tôi không chớp mắt. Bàn tay nhỏ bé của bà run run
trong tay tôi. Đôi mắt rưng rưng như muốn khóc, nhưng bà không nói gì.
- Bác vẫn khỏe chứ ạ? Mẹ cháu nhắc bác luôn.
- Ra mẹ anh còn nhớ đến tôi à? Làng xóm vẫn nhớ tôi à? - Cuối cùng
bà cụ lên tiếng.
- Có chứ ạ. Ai cũng nhớ và mừng cho bác được sống với con cháu sung
sướng bên này. Bây giờ quê ta khá lắm rồi, không ai đói ăn, không khổ như trước
nữa. Nhiều cái mới lắm.
Tôi bắt đầu kể về những thay đổi trong làng, từ việc có điện lưới
cách đây ba năm, nhiều nhà có ti-vi, xe máy, đến việc huyện cho xây con đường
lớn rải nhựa hẳn hoi, ô tô chạy qua làng hệt như ngoài thị trấn, còn ủy ban xã
thì có cả máy điện thoại. Tôi còn cho bà biết ai trong số người già trong làng
vừa chết, con nhà ai được hỏi vợ, gả chồng..
- Anh nói làng ta đủ ăn rồi à?
- Vâng, không còn cảnh đứt bữa như trước nữa. Hơn thế, bây giờ nhà
nào cũng ăn cơm trắng, không phải độn khoai...
- Và ngày ba bữa?
- Đúng thế ạ. Ngày ba bữa.
Bà cụ ngồi im, vẻ không tin.
- Cả nhà ông Thíu? Cả cố Chuyên?
- Vâng, cả ông Thíu. Thằng Dũng con ông ấy còn sắm được máy cày cày
thuê cho cả làng đấy. Còn cố Chuyên thì chết năm ngoái, chín mươi chín tuổi
nhưng làng báo lên xã một trăm, và được xã đứng ra tổ chức chôn cất chu đáo
lắm. Có cả đại diện trên huyện mang tiền về mừng nữa. Bác biết không. Rú Thần
bây giờ được biến thành nghĩa trang của làng ta. Mỗi dòng họ một ô riêng. Bao
nhiêu mồ mả các cụ kỵ xưa nay đều gom về đây, cứ theo thứ tự trên dưới mà xếp,
vừa ý nghĩa lại vừa đẹp mắt.
- Con Sáu dạo này thế nào? Có hay lên cơn nữa không?
- Cháu ở Hà Nội, thỉnh thoảng mới về nên không rõ lắm. Nghe mẹ cháu
nói thì cũng bình thường.
- Còn đôi lợn?
Tôi ngồi im vì chẳng biết nói gì. Đó là đôi lợn bà cụ nuôi cách đây
nhiều năm khi còn ở làng.
Bà cụ lại trầm ngâm nhìn ra ngoài, nơi những bông tuyết lớn vẫn
không ngừng rơi, thong thả và chập chạp như ý nghĩ trong đầu cụ.
- Cái Sáu đoảng lắm. Không hiểu nó có biết tính con Cụt Đuôi thích
ăn củ mùng không. Ngoài ao nhiều mùng, không khéo nó lại bỏ tiền mua rau lang
trong khi để mùng thối cả đống. - Bà cụ nói, với chính mình nhiều hơn là với
tôi.
Rồi cụ thong thả lấy từ dưới ghế bành một hộp trầu và cái ống nhổ
bằng đồng cáu bẩn đem từ Việt Nam sang. Cũng thong thả như vậy, cụ têm một
miếng, có cả vôi và cau tươi, rồi đưa lên miệng nhai.
- Mẹ cháu bảo mang cho bác ít cau trầu quê nhà, nhưng không chắc
tìm thấy nên cháu không mang theo.
- Bên này cũng có. Thằng Hòa nó nhờ mua đâu đó từ miền Tây. Tương cà
mắm ớt không thiếu cái gì.
Mãi đến lúc này tôi mới nhận thấy bà cụ Mật vẫn mặc chiếc quần lụa
đen, chiếc áo vải gụ đã sờn và đầu vẫn quấn chiếc khăn nhung cũ hệt như ngày
nào tôi gặp cụ ở làng. Nếu không có màu trắng của các đồ vật trong căn phòng
sạch sẽ, lạnh lẽo ở tòa nhà kính năm mưoi sáu tầng và màu trắng của tuyết
Chicagô những ngày cuối năm này, thì khó có thể hình dung bà cụ đang xa quê nhà
hàng chục nghìn cây số, ở một đất nước có thể là no đủ, sung sướng đấy, nhưng
thật buồn và xa lạ. Bất giác tôi có cảm giác như bà cụ vừa đi cấy về, đang tỏm
tẻm nhai trầu, trò chuyện với mẹ tôi, thì bỗng bị bàn tay vô hình nào đó bê nguyên xi sang đây,
tách khỏi màu xanh quê hương làng xóm, khỏi những tập tục và việc làm vốn quen
thuộc từ ngàn xưa, để tới cái thành phố khổng lồ, xám xịt và lạnh giá này. Cụ
như cây mùng từ ao bùn Việt Nam bị nhổ bật rễ đem cấy xuống cánh đồng tuyết quê
người. Và dù được giữ trong nhà kính ấm áp, được chăm sóc tốt, cây mùng ấy vẫn
ngày một héo quắt. Đơn giản do bị đặt nhầm chỗ.
- Nước Mỹ rộng và đẹp, bác có hay đi chơi, xem đây đó không? - Tôi
hỏi.
- Không. Năm năm nay tôi không bước chân ra khỏi nhà.
Lúc lái ô tô đưa tôi về khách sạn, tôi hỏi anh Hòa vì sao. Anh nói
có lẽ do cụ sợ. Chả là hôm mới đến, để cụ biết nước Mỹ là gì, anh đưa cụ lên
tận tầng cuối cùng của tòa nhà Sears
Tower 110 tầng, cao nhất thế giới. Cụ nhìn xuống chóng mặt suýt ngất. Khi
xuống, thang máy chạy nhanh quá, cụ còn nôn
cả ra tay áo con. Từ đấy anh rủ đi đâu, cụ nhất định không chịu.
- Bác có nhớ nhà không? Có muốn về thăm quê
không? - tôi hỏi.
Bà cụ ngồi im hồi lâu, hai mắt rưng rưng đờ đẫn nhìn những cánh
tuyết xốp rơi không dứt ngoài cửa sổ. Lần nữa bà cụ lại chìm trong thế giới
những ý nghĩ đau buồn không dứt của mình. Tôi cũng kiên nhẫn ngồi im, không hỏi
thêm câu nào nữa. Cuối cùng, cụ chậm chạp, khó nhọc đứng dậy từ chiếc ghế bành
lớn màu trắng. Tôi định đỡ nhưng cụ ra hiệu không cần. Và cũng chậm chạp, khó
nhọc như vậy, cụ cởi chiếc áo gụ sờn đang mặc trên người, đút vào hai túi hai
miếng trầu têm sẵn, cẩn thận vuốt thẳng từng thân áo, ống tay rồi gói vào một
tờ báo. Cụ còn lấy sợi len đỏ gấp bốn, cột chéo vuông vức như chiếc bánh chưng.
Xong, cụ kính cẩn đặt chiếc áo vào tay tôi. Lần này thì cụ khóc
thực sự. Hai dòng nước mắt hiếm hoi từ từ lăn xuống và nhòe dần theo những lớp
nhăn sâu trên khuôn mặt già nua khô quắt. Tôi cũng xúc động không kém và chỉ
biết đứng im, chờ xem cụ định làm gì.
- Anh nói hộ với mẹ anh là tôi nhớ bà ấy lắm,
nhớ bà con, làng xóm lắm. Bây giờ gặp anh đây, tôi có thể nhắm mắt được rồi.
Tôi biết tôi chẳng còn sống bao lâu nữa, và chắc chắn sẽ phải chết ở cái xứ
lạnh lẽo, xa lạ này. Vậy nhờ anh mang cái này về chôn cạnh mộ ông lão nhà tôi,
bây giờ đã được đưa về Rú Thần, trong nghĩa trang họ Hoàng mới xây như anh nói.
Nếu được, bảo người ta đắp cho tôi nấm mộ giả cho có vợ có chồng. Ông ấy đỡ cô
đơn, mà cũng đỡ tủi cho tôi...
Tuyết vẫn không ngừng rơi. Đêm đã khuya, các đường phố Chicagô vốn
đã rộng càng thêm rộng. Anh Hòa cầm lái cho xe đi thong thả vì đường trơn. Tôi
ngồi yên phía sau. Chiếc áo sờn nhẹ tênh của bà cụ Mật đè nặng trong tay tôi,
như thể tôi đang một mình bế cụ vượt hàng vạn cây số đưa về nơi yên nghỉ cuối
cùng trên đất mẹ.
No comments:
Post a Comment