Monday, February 23, 2015

THƠ PHẬT - CHÂM NGÔN -3



CẢM TÁC

Tôi đã vắt kiệt sức
Cho Thơ và cho Đời.
Gần như đã thấu hiểu
Buồn vui một Kiếp Người.

Cũng sắp đạt tới đích
Của cái Nghiệp Thơ Văn.
Đời ư? Sáu lăm tuổi,
Cái kết cũng rất gần.

Còn gì nữa không nhỉ?
Không nhiều, nhưng chắc còn.
Một nửa dành cho Phật.
Nửa kia cho cháu con.

Chỉ mong khi nhắm mắt,
Các bạn nghĩ về tôi:
“Ông Béo đã sống đẹp.
Thơ viết cũng không tồi.”

Thế là tôi hạnh phúc.
Trên ấy, trên Niết Bàn,
Tôi tiếp tục cầu nguyện,
Mong các bạn bình an.

________________

BỔ SUNG

TÂM VÀ PHẬT

Tâm Thiện như mặt nước.
Phật Pháp như trăng rằm.
Nước trong soi trăng sáng.
Phật Pháp lồng Thiện Tâm.

NHÂN QUẢ VÀ BỆNH TẬT

Theo quan niệm nhà Phật,
Thì xưa nay ở đời
Những ai bị bệnh nặng,
Mang quái tật trong người

Là vì do kiếp trước
Họ chỉ nghĩ đến mình.
Tham lam và keo kiệt,
Sống vô nghĩa, vô tình.

Thành ra Nhân kiếp trước
Chuyển thành Quả kiếp này.
Họ phải chịu bệnh tật
Hành hạ suốt đêm ngày.

Một số khác khi chết,
Do báng bổ, coi thường
Tam Bảo và Ngũ Giới,
Bị đày đọa đáng thương

Dưới chín tầng địa ngục.
Khi trở lại thành người,
Sáu căn không nguyên vẹn,
Thành phế tật suốt đời.

*
Nhà Phật dạy như thế,
Mà chắc dạy không sai.
Bệnh tật và nhân quả
Luật không chừa một ai.

CHẲNG LÀM GÌ

Nếu chịu khó suy nghĩ,
Nghĩ nghiêm túc, nhiều khi
Ta sẽ thấy giàu có
Thực ra chẳng làm gì.

Chẳng làm gì xe khủng.
Du thuyền và vi-la.
Chẳng làm gì chức tước,
Công danh và đàn bà.

Vì để có hạnh phúc
Và cảm giác tự do,
Con người cần ít lắm.
Chỉ mặc ấm, ăn no.

Còn lại là huyễn hoặc,
Là cố tỏ hơn người.
Là tự bắt mình khổ,
Mà phải khổ suốt đời.

Thành công hay thất bại
Rốt cục chẳng làm gì,
Nếu ta chưa bỏ được
Ba cái Tham Sân Si.

Như chơi cờ, ta sống,
Không quan trọng thắng thua.
Vì chơi xong, chung hộp
Cả con tốt, con vua.

*
Nhưng vấn đề ở chỗ,
Biết thì biết, chúng ta
Cứ thích mình khổ sở
Có thêm tiền, thêm nhà.

Là vì, đời luôn thế.
Thế mới gọi là đời.
Và người ghét tiền bạc
Thì không phải là người.

MAHATMA GANDHI

Lần nọ, có công chuyện,
Mahatma Gandhi
Phải đi bằng xe lửa
Tới thành phố Delhi.

Tiếc là ông đến muộn.
Khi vừa tới sân ga,
Thì tàu đã chuyển bánh.
Ông nhảy vội lên toa.

Vì vội và bị vướng,
Thật tiếc, một chiếc giày,
Bằng da tốt, còn mới,
Bị tụt xuống đường ray.

Tàu đã tăng tốc độ,
Không thể xuống nhặt lên.
Gandhi nhìn, bất lực,
Tiếc đôi giày, tiếc tiền.

Bất chợt ông cúi xuống,
Cởi nốt chiếc giày da,
Ném về phía một chiếc
Đã rơi trên sân ga.

Có ông lão đứng cạnh
Tò mò, hỏi Gandhi,
Vì sao ông làm thế?
Ông đáp: Biết làm gì

Với chiếc giày còn lại.
Tôi vứt nó, may ra
Ai đó nghèo, nhặt được,
Còn đủ đôi giày da.


ĐẠT LAI LẠT MA - CHÂM NGÔN

*
Hoàn toàn không xa xỉ
Tình yêu, lòng từ bi.
Không có hai cái ấy,
Thế giới chẳng còn gì.

*
Làm được việc gì đấy,
Chẳng còn gì phải lo.
Không làm được việc ấy,
Cũng không cần phải lo.

Vậy sao phải lo lắng.
Lo lắng thì ích gì?
Cái gì đến sẽ đến,
Cái gì đi sẽ đi.

*
Không cần các giáo lý.
Không cần cả đền chùa.
Lòng tốt là giáo lý.
Tâm thiện là đền chùa.

*
Không ngẫu nhiên, không dễ
Hạnh phúc đến với ta.
Hạnh phúc là kết quả
Việc làm của chúng ta.

*
Không có các tôn giáo
Ta vẫn sống bình thường.
Nhưng ta không thể sống
Thiếu tình yêu, tình thương.

*
Bạn mới thay bạn cũ.
Đêm được thay bằng ngày.
Không có gì đáng ngại.
Đó là luật đổi thay.

Quan trọng là ý nghĩa
Mà một ngày, một  người
Sau khi đi, để lại
Trong tim ta suốt đời.

*
Không bao giờ thế giới
Được yên vui, hòa bình,
Nếu trái tim nhân loại
Chưa yên vui, hòa bình.

*
Muốn người khác hạnh phúc,
Hãy luyện tập từ bi.
Muốn chính mình hạnh phúc,
Hãy luyện tập từ bi.

*
Quan trọng với tôn giáo
Không phải chùa dát vàng,
Mà những tấm lòng tốt
Và những trái tim vàng.

VÔ THƯỜNG

Có chàng trai nhà nọ
Rất yêu quý vợ mình,
Một cô gái xinh đẹp,
Nhân hậu và thông minh.

Một năm sống hòa thuận,
Tình yêu đang ngất ngây.
Bỗng cô gái ốm chết.
Chàng khóc đúng bảy ngày.

Trong bảy ngày buồn ấy,
Suýt tự tử mấy lần,
Chàng dằn vặt, đau khổ,
Oán phận và trách thân.

Đức Phật và đệ tử
Khất thực, đi ngang qua.
Chàng dâng cơm, cúng nước,
Rồi mời Ngài vào nhà.

Không cầm được nước mắt,
Chàng hỏi Phật vì sao
Vợ chàng lại chết sớm.
Chàng phải làm thế nào?

Phật nghe xong, lặng lẽ
Đưa chàng ra sân sau,
Nơi có bãi phân ngựa
Thối rữa cạnh vườn rau.

Trên bãi phân ngựa ấy,
Hôi hám, đầy nhặng bu,
Ba con bọ hung đực
Xấu xí, lưng gù gù,

Giành nhau một con cái,
Cũng xấu xí vô cùng.
Chúng làm tình bẩn thỉu,
Đúng theo kiểu bọ hung.

Con cái thì trơ trẽn,
Xấu mà tưởng mình xinh.
Ăn phân thối, lần lượt
Tiếp cả ba bạn tình.

*
Chỉ nó, Đức Phật nói:
“Con bọ hung cái này
Là vợ con đã chết,
Mới đầu thai gần đây.”

Chàng trai nghe, chợt hiểu,
Rằng cả tình yêu thương
Cũng chỉ là một dạng
Của cuộc sống vô thường.

Rằng cái tưởng cao quí,
Vĩnh cửu và cao siêu
Trong thực tế có thể
Xấu, trần tục hơn nhiều.

Chàng thôi không khóc nữa.
Tự tử lại càng không.
Cuối cùng lại lấy vợ,
Chẳng chút vấn vương lòng.

NHỊ THẬP TỨ HIẾU
Hai mươi tư tấm gương hiếu thảo của người xưa.

LỜI NÓI ĐẦU

Cuốn Nhị Thập Tứ Hiếu
Được viết vào đời Nguyên.
Tác giả - Quách Cự Nghiệp,
Một túc nho, người hiền.

Hai mươi tư gương tốt
Về đạo hiếu xưa nay
Ông sưu tầm, chép lại,
Đưa vào cuốn sách này.

Ở nước ta, đời Nguyễn,
Dưới triều vua Gia Long,
Cử nhân Lý Văn Phức
Viết lại, rất thành công,

Thành song thất lục bát
Cả hăm tư bài này.
Được nhiều người truyền tụng
Và đọc tới ngày nay.

Tôi xin phép được chuyển
Thành thể thơ ngũ ngôn,
Nôm na và dễ hiểu,
Phù hợp với trẻ con.

Ca dao và truyện cổ
Gắn liền với tuổi thơ.
Thiếu nó, tâm hồn trẻ
Dễ thui chột, cằn khô.

Mong các bậc bố mẹ
Luôn ghi nhớ điều này.
Hãy đọc sách cho trẻ,
Đều đặn và hàng ngày.

Hiếu thảo là đức tính
Cần có ở mỗi người.
Trẻ được dạy từ nhỏ,
Sẽ hiếu thảo suốt đời.

1
NGU THUẤN

Vua tên hiệu là Thuấn,
Quốc hiệu là Đại Ngu.
Có cha là Cổ Tẩu,
Tức “mắt sáng mà mù”.

Vì cha Ngài gàn dở,
Không biết lý, biết tình,
Nên người đời gọi thế,
Lên án và coi khinh.

Mẹ Ngài bệnh, chết sớm.
Mẹ kế ác và lười.
Em cùng cha khác mẹ
Thì gian xảo hơn người.

Ba người độc ác ấy
Tìm cách hãm hại Ngài.
Nhưng vốn rất hiếu thảo,
Ngài không oán trách ai.

Vẫn một lòng tôn kính
Và cung phụng mẹ cha.
Cả với đứa em xấu,
Ngài vẫn rất ôn hòa.

Tấm gương hiếu thảo ấy
Làm cảm động đất trời.
Nên Ngài được phù hộ
Mọi lúc và mọi nơi.

Lần nọ bị bố bắt
Cày ruộng bên Lịch San,
Voi kéo đến cày giúp,
Chim nhặt cỏ từng đàn.

Lần khác, hồ Lôi Trạch
Đang gió lớn, sóng to,
Khi Ngài đến đánh cá,
Nước bỗng lặng như tờ.

Vua Nghiêu, khi hay chuyện,
Bèn truyền ngôi cho Ngài,
Còn gả hai con gái,
Xinh đẹp và lắm tài.

Mười tám năm, Ngu Thuấn
Nổi tiếng một vua hiền.
Chỉ gảy đàn và hát
Mà đất nước bình yên.

2
VĂN ĐẾ

Vua Văn Đế nhà Hán
Một vị vua anh minh,
Nổi tiếng rất hiếu thảo
Với bố mẹ của mình.

Mẹ Ngài, bà Bạc Hậu,
Ba năm ốm liệt giường.
Trong suốt ba năm ấy,
Ngài, một đấng quân vương,

Với áo bào ngũ sắc
Và vương miện trên đầu,
Lễ phép đứng bên cạnh,
Một mình, không người hầu.

Suốt đêm Ngài không ngủ,
Thay quần áo, đổ bô,
Lo thuốc thang cho mẹ,
Với nét mặt buồn lo.

Vì sợ có thuốc độc,
Trước khi mời mẹ ăn,
Ngài tự mình nếm trước,
Rồi dỗ dành ân cần.

Nhờ gương hiếu thảo ấy
Của vị vua anh minh,
Dân Hán cũng hiếu thảo
Và đất nước yên bình.

3
TĂNG TỬ

Tăng Tử người nước Lỗ,
Tự Tử Dư, tên Sâm,
Thời Xuân Thu Chiến Quốc,
Có tài và có tâm.

Ông là học trò giỏi
Của Khổng Tử, về sau
Thành tứ đại đồ đệ
Của thánh nhân Khổng Khâu.

Là người rất chí hiếu,
Ông chỉ chọn ăn rau,
Dành thịt cho cha mẹ,
Luôn kiên nhẫn đứng hầu.

Thức ăn thừa, không hết,
Cha mẹ bảo cho ai,
Ông đem cho người ấy,
Không bao giờ dám sai.

Một lần, nhà có khách
Đến thăm ông bất ngờ,
Mà ông thì đi vắng.
Làm thế nào bây giờ.

Mẹ ông muốn ông biết
Để nhanh chóng về nhà.
Bèn quay đầu lặng lẽ
Cắn vào ngón tay bà.

Dù ở đâu, bà nghĩ,
Khi mẹ cắn vào tay,
Thì người con chí hiếu
Cảm được cái đau này.

Quả đúng thế, Tăng Tử
Đang hái củi dưới khe,
Bỗng thấy lòng đau quặn
Liền vội vã quay về.

4
MẪN TỬ KHIÊN

Là học trò Khổng Tử,
Có đức và có tài.
Không may mẹ mất sớm,
Ông bố lấy vợ hai.

Bà này vốn độc ác,
Sinh được hai người con,
Cũng độc ác như mẹ.
Ông luôn bị ăn đòn.

Là một người có hiếu,
Ông luôn vâng lời cha.
Dù mẹ kế khắc nghiệt,
Ông vẫn kính trọng bà.

Lần nọ, trời giá rét,
Ông kéo chiếc xe bò
Chở cha đi công chuyện.
Trời rét, bước co ro.

Nhiều lần ông vấp ngã,
Thâm tím cả mặt mày.
Cuối cùng thì kiệt sức,
Ông cúi gục, buông tay.

Bố ông liền bước xuống,
Ôm con trai vào lòng.
Chỉ bấy giờ mới biết
Con không có áo bông.

Thì ra bà vợ kế
Bắt ông khoác bao đay.
Hai con bà thì khác,
Được mặc áo bông dày.

Ông tức giận, lập tức
Sai quay xe về nhà.
Thẳng tay đuổi bà vợ
Cùng hai con của bà.

Mẫn Tử Khiên thấy thế
Liền quỳ xuống mà rằng:
“Xin cha hãy nghĩ lại.
Trời đang đầy tuyết băng.

Cả ba người sẽ rét
Nếu bị đuổi ra đường.
Nếu họ được ở lại,
Thì là chuyện bình thường

Chỉ mình con chịu rét.
Con chịu được; đang đêm,
Xin cha hãy nghĩ lại,
Đừng đuổi mẹ và em.

Ông bố nghe, nguôi giận,
Không đuổi nữa, còn khen.
Về sau bà mẹ kế
Trở thành bà mẹ hiền.

5
DIỄM TỬ

Đời nhà Chu, Diễm Tử
Nổi tiếng thờ mẹ cha.
Nhà nghèo, thường đứt bữa.
Bà mẹ ông mù lòa

Một hôm buột miệng nói
Thèm uống sữa nai tươi.
Ông, lúc ấy còn nhỏ,
Bèn sang mượn nhà người

Bộ da nai còn mới,
Giả làm nai mói sinh,
Vào rừng tìm nai mẹ,
Vắt sữa cho mẹ mình.

Lần sau, cậu chợt thấy
Một bác thợ săn già
Dương cung định bắn cậu,
Liền vứt bỏ bộ da.

Bác thợ săn khen cậu
Ngoan, có hiếu, và rồi,
Săn con dê vừa bắn,
Bác hào phóng chia đôi.

7
LÃO LAI TỬ

Lão Lai người nước Sở,
Thời Xuân Thu; là con,
Ông đã bảy mươi tuổi
Mà bố mẹ vẫn còn.

Là người con chí hiếu,
Dù đã là ông già,
Ông vẫn rất tận tụy,
Chiều, cung phụng mẹ cha.

Ông mặc áo sặc sỡ,
Múa hát như trẻ con,
Hoặc giả vờ vấp ngã
Để bố mẹ không buồn.

Tấm gương hiếu thảo ấy
Được truyền tụng muôn đời.
Hiếu thảo là đức tính
Quí nhất ở con người.

8
ĐỔNG VĨNH

Sinh vào thời Hậu Hán,
Đồng Vĩnh, vốn nghèo hèn.
Bố chết, nhà trống rỗng,
Không gạo cũng không tiền.

Để lo bề chôn cất,
Chàng đến một nhà giàu,
Vay tiền, hứa sẽ trả
Bằng tiền dệt lụa màu.

Dệt đủ ba trăm tấm
Mà không lấy tiền công.
Sẽ bắt đầu làm việc
Ngay khi chôn cha xong.

Sau tang lễ, bất chợt,
Trên đường trở về nhà,
Bỗng có một cô gái
Xinh đẹp và nết na

Xin kết duyên chồng vợ.
Với điều kiện dệt xong
Cả ba trăm tấm lụa
Nàng mới về nhà chồng.

Cô gái xinh đẹp ấy
Đi đến nhà người giàu,
Ngồi xuống dệt, dệt hết
Ba trăm tấm lụa màu.

Rồi nhẹ nhàng, lặng lẽ,
Cô gái bay lên trời.
Nàng là một tiên nữ
Được phái xuống cõi người

Để giúp đỡ Đồng Vĩnh,
Chàng trai nặng nghĩa tình.
Không quản ngại vất vả
Lo chôn cất cha mình.

9
ĐƯỜNG THI

Đường Thi, người phụ nữ
Không chỉ giỏi thờ chồng,
Mà còn rất chí hiếu
Với bà cụ mẹ ông.

Bà cụ già, ốm yếu
Được nàng dâu thương yêu
Còn hơn cả mẹ đẻ,
Luôn chăm sóc sớm chiều.

Không ăn được cơm cứng
Vì răng đã lung lay,
Nàng tắm rửa sạch sẽ,
Cho cụ bú hàng ngay.

Mấy năm liền như thế,
Nhờ bú sữa của nàng,
Bà cụ vẫn khỏe mạnh,
Thậm chí da mịn màng.

Lúc chết, cảm ơn ấy,
Cụ khấn Phật anh linh
Cho ai cũng hiếu thảo
Như nàng dâu của mình.

Lời khấn đã công hiệu.
Nhà họ Thôi sau này
Con dâu đều hiếu thảo,
Hưởng lộc lớn, phúc dày.

11
THÁI THUẬN

Thái Thuận nhà nghèo khổ.
Từ bé mồ côi cha.
Thờ mẹ rất hiếu thảo,
Nổi tiếng khắp gần xa.

Một năm nọ, đói kém,
Lại đang buổi đao binh.
Ông vào rừng hái quả
Nuôi mẹ và nuôi mình.

Gặp một bụi dâu dại,
Những quả chín ngon lành
Ông để riêng một chỗ.
Chỗ khác để quả xanh.

Xích My, một tướng giặc,
Thấy, ngạc nhiên và rồi
Hỏi vì sao làm thế.
Sao phải chia làm đôi?

Ông đáp: “Những quả chín
Để dành cho mẹ ăn.
Những quả xanh và chát
Thì tôi ăn, nếu cần.

Tướng giặc khen có hiếu,
Tặng ông một thúng to
Loại gạo ngon và trắng,
Kèm thêm nửa đùi bò.

12
ĐINH LAN

Sớm mồ côi cha mẹ,
Đời nhà Hán, Đinh Lan
Nổi tiếng rất có hiếu
Và là đứa con ngoan.

Ông thuê người tạc tượng
Của cả mẹ và cha.
Đặt hai bức tượng gỗ
Trên bàn thờ giữa nhà.

Ngày cơm dâng hai bữa.
Tối sửa soạn gối chăn.
Hệt như ngày còn sống,
Hầu hạ rất ân cần.

Mấy chục năm như thế.
Vợ ông sinh nản lòng,
Lấy que nhọn châm mạnh
Vào tượng mẹ cha ông.

Chỗ châm ứa máu đỏ.
Hầu cơm như hàng ngày,
Ông thấy hai bức tượng
Rớm nước mắt, chau mày.

Biết thủ phạm là vợ,
Mặc dù rất yêu bà,
Ông xin lỗi bố mẹ,
Rồi đuổi vợ khỏi nhà.

13
LỤC TÍCH

Lục Tích người Đông Hán,
Lên sáu tuổi theo cha
Thăm quan lớn Viên Thuật
Ở Cửu Giang, Nhị Hà.

Trên bàn tiệc hôm ấy,
Có đĩa quýt, khi ăn
Cậu nhón lấy hai quả
Rồi cho vào túi quần.

Lúc về, cúi chào chủ,
Hai quả quít rơi ra.
Viên Thuật thấy, đùa hỏi:
“Sao lấy quít của ta?”

Cậu đáp rất thành thật:
“Mẹ cháu ốm đã lâu.
Cháu biết bà thèm quýt,
Đem về, có sao đâu.

Vả lại, phần của cháu
Cháu không ăn, hôm nay
Cháu mang về cho mẹ
Hai quả quít ngon này.

Viên Thuật nghe, cảm động,
Còn cho thêm nhiều quà.
Đích thân ra tận ngõ
Tiễn hai người về nhà.

15
HOÀNG HƯƠNG

Hoàng Hương, đời Đông Hán,
Nổi tiếng tốt là người
Rất chí hiếu - mẹ chết,
Khóc thương mấy tháng trời.

Từ đấy ông, chín tuổi,
Một mình sống với cha.
Hầu hạ cha rất mực,
Đảm đang hết việc nhà.

Mùa hè, ngày nóng bức,
Ông đứng quạt bên giường.
Mùa đông không củi sưởi,
Sợ cha lạnh, Hoàng Hương

Quấn chăn vào người trước,
Rồi nhảy múa khắp nhà.
Chờ đến khi chăn ấm
Mới đem đắp cho cha.

Quan thái thú cảm động
Bèn viết sớ tâu lên.
Vua Hán ban bốn chữ
Là “Người con hiếu hiền”.

16
VƯƠNG THÔI

Vương Thôi người nước Ngụy.
Cha làm quan, về sau
Tây Tấn diệt nước Ngụy,
Cha ông bị chém đầu.

Hàng ngày, lòng đau xót,
Ông phủ phục bên mồ,
Khóc đến mức nước mắt
Làm sống lại cỏ khô.

Vì căm ghét Tây Tấn,
Mãi mãi về sau này
Không một lần, thà chết,
Ngoảnh nhìn về phía Tây.

Vua Tây Tấn xuống chiếu
Mời ông làm quan to.
Ông dứt khoát từ chối,
Ở nhà làm thầy đồ.

17
NGÔ MÃNH

Ngô Mãnh, đời nhà Tấn,
Rất hiếu với mẹ cha.
Lên tám tuổi, nghèo đói,
Không màn, muỗi đầy nhà.

Ông cởi trần nằm ngủ,
Muỗi cắn vẫn nằm yên.
Sợ xua, muỗi bay đến
Cắn bỗ mẹ nằm bên.

18
SƯU KIỀM LÂU

Ở nước Tề, Trung Quốc,
Có chàng Sưu Kiềm Lâu
Được bổ làm tri huyện
Một huyện nhỏ vùng sâu.

Xe ngựa vừa mới đến,
Nhậm chức được mười ngày.
Ông bỗng thấy lo lắng.
Mồ hôi ướt lòng tay.

Linh tính chắc có việc
Không lành với mẹ cha,
Ông treo mũ, từ chức
Vội vã quay về nhà.

Cha ông, quả đúng thế,
Đang ốm, nằm liệt giường.
Thầy thuốc nói: Người bệnh
Phân đắng là bình thường.

Phân ngọt là bệnh nặng.
Ông liền nếm thân cha.
Thấy ngọt, rất lo lắng,
Đêm đêm ra hồi nhà

Thắp hương khấn Bắc Đẩu,
Cầu xin được chết thay,
Vừa cấu khấn vừa khóc
Liên tục mấy đêm ngày.

Một hôm mệt, ngủ thiếp,
Ông thấy có vị quan
Trao chiếc thẻ có chữ
Là “Sắc Tứ Bình An”.

Tỉnh dậy, ông cúi đọc
Bốn chữ trên thẻ vàng.
Hôm sau bố ông khỏi
Mà không cần thuốc thang.

24
HOÀNG ĐÌNH KIÊN

Đời nhà Đường, Trung Quốc,
Có ông Hoàng Đình Kiên,
Làm đến chức Thái Sử,
Nhà lắm ruộng, nhiều tiền.

Đầy tớ lại càng lắm.
Nhưng tự ông hàng ngày
Đổ bô cho bố mẹ.
Quần áo tự ông thay.

Cũng tự ông nấu nướng,
Cơm nước cho hai người.
Tự ông rửa bát đĩa.
Không kêu ca một lời.


LỜI KẾT

Đức Phật đã từng dạy,
Ghi trong nhiều bộ kinh -
Với cha mẹ, con cái
Phải có hiếu, có tình.

Đạo làm người, chữ Hiếu
Là cao quí nhất đời.
Người mà không biết hiếu
Thì không phải là người.

Hãy dâng lòng hiếu thảo
Cúng Phật và chư tăng.
Trong các quà dâng cúng
Quả không có gì bằng.

ĐẠT LAI LẠT MA

Các tư tưởng triết lý
Của Đạt Lai Lạt Ma
Là ngọn đèn chân lý
Soi đường cho chúng ta.

Đó là trí tuệ Phật,
Hướng thiện và từ bi
Trong một thế giới động,
Bạo lực và ngu si.

Con người mất định hướng.
Cái Ác đang hoành hành,
Thiên nhiên bị tàn phá,
Ngùn ngụt lửa chiến tranh.

Giản dị và sâu sắc,
Lắng đọng và tâm tình.
Những điều lành Ngài dạy
Giúp ta tìm lại mình.

Hãy buông bỏ lo lắng.
Hãy xả lòng từ bi.
Để tịnh tâm hướng Phật,
Bỏ cái Tham - Sân - Si.

1
Quan trọng là phải biết
Hài lòng với những gì
Hiện tại ta đang có.
Không than vãn, suy bì.

Sự hài lòng nội tại
Giúp ta thấy yên bình
Quan sát và đánh giá
Cuộc sống xung quanh mình.

2
Khi có ai cố ý
Làm ta thấy tổn thương.
Hãy tha thứ cho họ.
Không bận tâm vấn vương.

Là vì họ làm thế,
Chưa hẳn do xấu xa.
Mà họ đang đau khổ.
Có khi hơn chúng ta.

3
Hãy làm việc bố thí
Mà không mong đợi gì.
Bố thí là nền tảng
Của Nhân Ái, Từ Bi.

Bằng Tình Yêu, bố thí
Giúp chúng ta, nghèo, giàu,
Vượt qua thói ích kỷ
Để lại gần với nhau.

4
Với kẻ thù, đừng giận,
Mà hãy học cảm ơn.
Họ là người giúp bạn
Trở thành khôn lớn hơn.

Họ dạy bạn nhẫn nhục,
Bao dung và từ bi.
Và điều quan trọng nhất -
Họ không đòi hỏi gì.

5
Tài sản quí giá nhất
Bạn có, là tình yêu,
Lòng từ bi, nhân ái.
Chỉ thế, không cần nhiều.

Hạnh phúc hay đau khổ,
Giàu sang hay thấp hèn
Là nhờ những cái ấy,
Chứ không phải nhờ tiền.

6
Việc giải trừ vũ khí
Phải bắt đầu trước tiên
Từ giải giáp tâm thức,
Để tâm thức bình yên.

Thế giới không vũ khí
Là ước mơ của tôi.
Tạm thời ước mơ ấy
Vẫn chỉ ước mơ thôi.

7
Thấy ai đó hạnh phúc,
Cả khi mình khổ đau,
Hãy chia vui với họ.
Bạn không mất gì đâu.

Ngược lại, khi làm thế,
Bạn sẽ tin rằng mình
Có ngày cũng hạnh phúc
Như những người xung quanh.

8
Làm người, ai cũng sợ.
Đó là chuyện bình thường.
Xua đi nỗi sợ ấy
Là từ bi, yêu thương.

Người mà có tâm thiện
Luôn dũng cảm, yên hòa.
Đừng quên chính tâm thức
Chi phối cuộc đời ta.

9                 -
Hãy tu tập để sống
Hài hòa với chính mình
Cả khi đang gặp khó,
Cả với người xung quanh.

Một khi tâm thức thiện,
Thì không ai, không gì
Làm bạn thấy bất hạnh
Thậm chí buồn, tin đi.

10
Phật dạy, quan trong nhất
Là giây phút lìa đời
Phải an bình, tĩnh tại,
Mãn nguyện và thảnh thơi.

Để có trạng thái ấy,
Thì trong suốt đời mình
Phải tu tập tâm thiện,
Tĩnh tại và an bình.

11
Muốn cháy, cần có củi.
Ai đó chọc tức mình,
Đừng để mình bốc cháy
Rồi rơi vào vô minh.

Nhẫn nhục là phẩm hạnh,
Cũng một dạng từ bi.
Bạn nhẫn nhục, chắc chắn
Không ai làm được gì.

12
Cuộc sống chỉ ý nghĩa
Khi ta đặt cho mình
Một mục đích cao cả
Là phục vụ chúng sinh.

Đời không chỉ tồn tại,
Càng không phải ăn chơi
Để hưởng thụ lạc thú.
Đời là sống làm người.

13
Hãy làm đẹp thế giới
Bằng việc làm từ tâm.
Bất kể lớn hay nhỏ,
Miễn là tốt, từ tâm.

Hãy thương yêu người khác
Như thương yêu chính mình,
Hãy xem phúc người khác
Như phúc của chính mình.

14
Đời vô thường, phù phiếm.
Đừng ghen tị với người.
Sinh ra ta trần trụi.
Trần trụi ta lìa đời.

Để chết được thảnh thản,
Thì khi sống, hàng ngày
Phải học sống thanh thản,
Học buông bỏ hàng ngày.

15
Để tâm thức giác ngộ,
Thoát khỏi vòng vô minh
Và gần hơn với Phật,
Thì thân xác của mình

Không nuông chiều thái quá,
Nhưng cũng không bỏ bê.
Thân xác giúp tu tập,
Vượt qua dòng Sông Mê.

16
Không kìm được thèm muốn,
Tức là ta vô tình
Cách này hay cách khác
Tự trói buộc chính mình.

Ta trở thành nộ lệ
Của những thói phù hoa.
Tâm thức không tĩnh tại,
Cuộc sống không yên hòa.

17
Khi làm việc bố thí,
Không được gây tổn thương
Cho người nhận bố thí,
Dẫu nhỏ nhặt, bình thường.

Ta bố thí người khác,
Tức là ta giúp mình.
Ta làm đau người khác,
Tức là làm đau mình.

18
Ở đời, luyện nhẫn nhục
Là luyện lòng yêu thương
Để tha thứ cho kẻ
Làm ta thấy tổn thương.

Yêu thương là liều thuốc
Dài lâu và vạn năng
Chữa lành cho tâm thức,
Làm cuộc sống cân bằng.

19
Phần vì thiếu sáng suốt,
Phần vì do vô minh,
Nhiều khi ta tự nguyện
Gây bất hạnh cho mình.

Ta hành động như thể
Chỉ mình ta trên đời.
Quên rằng ta cũng chết
Y hệt như mọi người.

20
Tâm thức sẽ bệnh hoạn
Nếu chỉ lo làm giàu.
Nhiều của cải vật chất
Chưa thể gọi là giàu.

Một người giàu thực sự
Là giàu về tâm linh,
Mang cho đời hạnh phúc
Bằng nụ cười của mình.

21
Khi tức giận ai đó,
Thì việc làm đầu tiên
Là cố thương người ấy,
Rồi nhắm mắt, nhập thiền.

Khi làm được điều ấy,
Mọi cái sẽ vô thường.
Thuốc hóa giải giận dữ
Chính là lòng yêu thương.

22
Tình cảnh của Tây Tạng
Oan trái như ngày nay
Là kết quả của Nghiệp
Và việc làm trước đây.

Nhưng Nghiệp khác Định Mệnh.
Người dân của chúng tôi
Phải và đang tranh đấu
Để bảo vệ giống nòi.

23
Từ Bi là tâm điểm
Của Đạo Phật Thích Ca.
Từ Bi là cứu rỗi
Cho người và cho ta.

Đấng chân tu, giác ngộ
Tâm nguyện giúp chúng sinh
Hiểu cội nguồn đau khổ
Để cứu người, cứu mình.

24
Hạnh phúc, như ta biết,
Chỉ có ở những người
Biết sống vì người khác
Và dâng hiến cho đời.

Điều ấy không có nghĩa
Họ không sống vì mình.
Để giúp đỡ người khác,
Trước hết phải giúp mình.

25
Ta, một phần bé nhỏ
Của vũ trụ bao la.
Trong Vũ Trụ, mọi cái
Liên kết và hài hòa.

Mỗi việc làm, dù nhỏ,
Của ta và của người,
Có tác động tương hỗ
Đến Vũ Trụ và Đời.

26
Không giúp được ai đó,
Thật tiếc, nhưng chẳng sao.
Vấn đề là cách nói,
Cách từ chối thế nào.

Để người cần giúp đỡ,
Dẫu ra về tay không,
Cảm thấy được an ủi
Và chút ấm trong lòng.

27
Thỉnh thoảng phải nên nhớ
Rằng hạnh phúc của mình
Phụ thuộc vào hạnh phúc
Của những người xung quanh.

Mình muốn sống hạnh phúc
Và thảnh thơi ở đời,
Thì việc làm trước hết
Là ơhair cố giúp người.

28
Việc tu tập Đạo Pháp
Là quá trình dài lâu,
Kiên nhẫn và liên tục,
Ngày nào cũng như nhau.

Lúc đầu sẽ rất khó.
Nhưng dần dần sẽ quen.
Tự lúc nào không biết,
Ta đạt tới Chân Thiền.

29
Trong khi mang thai nghén,
Kể cả thời kỳ đầu,
Tâm thức mẹ an tịnh,
Thì đứa con về sau

Tâm thức cũng an tịnh,
Hướng thiện và yên bình.
Vậy đừng quên thai giáo,
Cả khi con chưa sinh.

30
Nuôi con bằng sữa mẹ
Là cách nuôi tuyệt vời.
Sữa mẹ không đơn giản
Là sữa, mà tình người.

Nó là chất xúc tác
Để mẹ truyền cho con
Tình yêu vô bờ bến
Và hơi ấm tâm hồn.

31
Mưu sinh, ai cũng bận.
Chẳng mấy ai an nhàn.
Muốn, ta vẫn có thể
Dành được chút thời gian

Để tĩnh tâm suy nghĩ,
Hoặc dạo chơi một mình
Để thanh lọc ý nghĩ
Và cuộc sống tâm linh.

32
Thường thì ta cảm nhận
Sự vật xung quanh mình
Chủ quan và cảm tính,
Làm tâm mất an bình.

Biết nhìn nhận chính xác
Sự vật trong tự nhiên,
Nghĩa là ta một bước
Gần hơn với Chân Thiền.

33
Vạn vật trong vũ trụ
Vô thường và nhất thời.
Cũng tương tự như vậy,
Sống chết một kiếp người.

Biết được thế, cuộc sống
Sẽ đơn giản hơn nhiều.
Đơn giản cả sống chết,
Khổ đau và thương yêu.

34
Tất nhiên không phải dễ
Cải thiện tâm thức mình.
Nhất là trong xã hội
Hiện đại và văn minh.

Tâm thức dễ suy thoái
Trong xã hội ngày nay.
Vì vậy phải tu tập
Kiên nhẫn và hàng ngày.

35
Muốn tâm thức tốt đẹp,
Phải khởi phát Từ Bi.
Cố tinh tấn tu tập
Bỏ cái Tham - Sân - Si.

Nên bắt đầu bằng việc
Vận dụng trí thông minh
Để nhìn nhận, đánh giá
Chính xác bản thân mình.

36
Chúng ta quá chú ý
Tới Quá Khứ, Tương Lai
Mà quên mất Hiện Tại,
Quên cả mình là ai.

Hiện Tại mới là lúc
Ta cảm nhận chính mình
Để rèn luyện tâm thức
Và cứu giúp chúng sinh.

37
Khi ta chợt ghen tị
Với ai đó hơn mình,
Thì hãy nên bình tĩnh
Để suy xét thông minh.

Sau đấy hãy nhắm mắt,
Nghĩ tốt về người ta.
Cảm giác ghen tị ấy
Dần dần sẽ trôi qua.

38
Cái độc ác, ngu dốt
Là vô tận ở người.
Nhưng vô tận hơn thế
Là cái thiện ở người.

Muốn gì sẽ có ấy.
Tình thương, sự bao dung,
Từ bi và bác ái
Cũng vô tận, vô cùng.

39
Phát lộ cái tâm thiện
Để giúp đỡ chúng sinh,
Tức là giúp người khác
Và cũng giúp chính mình.

Ngược lại, khi ghen ghét,
Ta làm ác với người.
Thì người nhận ác một,
Mà ta nhận ác mười.

40
Thiền giúp ta tĩnh tại,
Dễ và rất giản đơn,
Để chấp nhận cuộc sống
Thanh thản và vui hơn.

Cơ thể bẩn, ta tắm.
Ý nghĩ bẩn trong đầu
Có thể được gột rửa
Bằng ngồi thiền thật lâu.



ĐÈN THẮP SÁNG NHỜ ĐÈN
(Kinh Upanishad, Ấn Độ)

Nhà anh đang có lửa.
Hãy chuyển cho nhà bên.
Cả hai nhà cùng sáng.
Đèn thắp sáng nhờ đèn.

Một ngọn nến đang cháy
Khi dùng lửa của mình
Thắp những ngọn nến khác,
Càng đẹp và lung linh.

Anh có cái tâm thiện,
Hãy sưởi ấm cuộc đời.
Để mọi người cùng ấm.
Người thắp sáng nhờ người.

NHÂN QUẢ

Lại một chuyện nhân quả,
Tôi mới nghe gần đây.
Không muốn tin là thật.
Nhưng chuyện là thế này:

Một phụ nữ còn trẻ,
Thị trấn X, Hà Giang,
Bán những vòng hoa phướn
Phục vụ các đám tang.

Vì tham tiền, người ấy
Đêm, thường nhờ người nhà
Lấy những vòng hoa cũ
Từ các bãi tha ma.

Rồi rắc nước, sửa lại,
Bày bán trong cửa hàng
Như những vòng hoa mới,
Lừa thân chủ có tang.

Có ông khách lần nọ
Thấy hoa héo, liền chê:
“Hoa mới mà như cũ!”
Bà bán hoa liền thề.

Mà bà thề độc lắm:
“Thề có đất, có trời,
Cả nhà tôi sẽ chết,
Nếu đang tâm lừa người.”

Tháng sau, bố bà chết.
Ba tháng nữa - mẹ bà.
Rồi các con cũng chết.
Không phải một mà ba.

Bà phát điên, chồng bỏ,
Sống dựa vào người thân.
Và nay đang gào thét
Trong bệnh viện tâm thần.

*
Tôi nghe kể như vậy.
Không biết có thật không.
Ngẫu nhiên hay nhân quả?
Một câu chuyện đau lòng.

Gì thì gì, tôi nghĩ,
Có thể không có trời.
Nhưng để sống yên ổn,
Ta nên tin có trời.

KHÔNG AI HOÀN HẢO

Khi chê người khác xấu,
Ta cũng chẳng đẹp hơn.
Khi chê người khác dốt,
Ta chẳng thông minh hơn.

Khi sỉ nhục ai đó,
Ta không đạo đức hơn.
Làm ai đấy đau khổ,
Ta không hạnh phúc hơn.

Vậy thì hãy im lặng
Nếu không giúp được người.
Không một ai, hãy nhớ,
Là hoàn hảo ở đời.

THỜI MẠT PHÁP

Cạo trọc đầu bóng loáng,
Hay mặc áo cà-sa
Không nhất thiết có nghĩa
Là người của Thích Ca.

Từ xưa Phật đã dạy
Rằng có không ít người,
Giả danh làm đệ tử
Để hại đạo, hại đời.

Buồn hiện tình đất nước
Có lắm điều chẳng lành.
Sư làm điều nhí nhố,
Vì là sư quốc doanh.

Sư không lo bổn sự,
Mà tìm cách moi tiền.
Sư đi họp, phát động,
Thi đua và tiến lên.

Sư phàm ăn tục uống,
Ngả ngốn với đàn bà.
Điện thoại mấy trăm triệu,
Xe xịn như đại gia.

Đúng là thời mạt pháp.
Đau không nói nên lời.
Tuy nhiên, lỗi sư một.
Lỗi thằng “cơ chế” mười.

LỜI PHẬT DẠY

Đã là phúc phận lớn
Ta trải qua một ngày
Mà vẫn sống yên ổn,
Khỏe mạnh như mọi ngày.

Vì nhiều người đau ốm,
Đêm nằm ngủ trên giường
Sáng không còn mở mắt
Để còn thấy vầng dương.

Nhiều người hôm qua khỏe
Thế mà rồi bất ngờ
Hôm nay thành tàn phế,
Với cái chết đang chờ.

Cũng nhiều người, nhiều lắm,
Mặc rách, ăn không no.
Không có gì để mất.
Cả độc lập, tự do.

Vậy là phúc phận lắm,
Ta trải qua một ngày
Mà vẫn sống yên ổn,
Khỏe mạnh như mọi ngày.

Và ta, người may mắn,
Ngủ dậy vẫn yên lành,
Hãy thương yêu, chia sẻ
Với những người xung quanh.

TẢN MẠN VỀ SỰ THA THỨ

Tha thứ là phẩm chất
Rất cần thiết cho người.
Cần như chính cuộc sống,
Nước uống và khí trời.

Không một ai hoàn hảo.
Sự xúc phạm phần nhiều
Do vô tình, nóng giận,
Cố chấp hoặc giáo điều.

Cần một chút bình tĩnh
Và thông cảm, chúng ta
Sẽ thấy không quan trọng,
Và dễ dàng cho qua.

Không nhớ ai đã nói,
Găng-đi hay Giê-su:
Nếu mắt phải đền mắt,
Thế giới toàn người mù.

Ta tha thứ người khác
Là tha thứ cho mình.
Vì ôm mãi hờn giận,
Sống sẽ không an bình.

Đấy là chưa nói chuyện
Ta tha thứ cho người,
Người sẽ tha thứ lại.
Đó là luật của Đời.

Tha thứ làm ta đẹp,
Vẻ đẹp sự khoan dung.
Con người vốn cao thượng,
Khác con thú điên khùng.

Thế giới biết tha thứ
Là thế giới tốt lành.
Sẽ không còn nghi kỵ,
Thù hận và chiến tranh.

Sự tha thứ không phải
Là quà hay đặc ân,
Mà phải học, rèn luyện
Kiên trì và dần dần.

Trước hết học tha thứ
Cho người thân của mình.
Như chất keo, tha thứ
Sẽ gắn chặt gia đình.

ĐẠO LÀM CON

Đạo làm con, Phật dạy,
Phải hiếu với mẹ cha.
Yêu thương và chăm sóc
Nhất là khi về già.

Trong các tội, bất hiếu
Là tội lớn nhất đời.
Làm con mà bất hiếu
Thì không phải là người.

Ngài nói: Nếu con cái
Khênh bố mẹ trên vai,
Cả khi đại, tiểu tiện,
Đi hết cuộc đời dài,

Thì việc này chí hiếu
Và đáng khen của anh
Cũng chưa đủ đền đáp
Công cha mẹ sinh thành.

*
Phật đã nói như vậy.
Bất hiếu với mẹ cha,
Thì đừng mong con cái
Sẽ có hiếu với ta.
                  

NGẪU HỨNG

Nhà, chừng ấy là đủ.
Tiền như thế, cũng nhiều.
Cái muốn có hơn nữa
Là tình thương, tình yêu.

Tình thương, tình yêu ấy,
Trước hết dành cháu con,
Sau dành cho người khác,
Cuối cùng, cho châm ngôn.

Cho ai nữa không nhỉ?
Ừ, nên cho cả mình.
Mình cũng đáng được hưởng
Chút chăm chút, chút tình.

Nhưng xưa nay quen khổ,
Nhường nhịn cho vợ con.
Giờ học sướng cũng khó.
Mà sức cũng không còn.

Đời oái oăm thế đấy.
Cũng chẳng sao, ở đời
Hạnh phúc to lớn nhất
Là biết sống vì người.

VỨT GÁNH LO MÀ SỐNG

Một cái tưởng rất nhẹ,
Như chiếc túi xách tay
Ta dùng khi mua sắm
Hay đi làm hàng ngày.

Hoặc như cốc nước nhỏ
Ta uống bên bàn ăn.
Nhắc lên rồi hạ xuống,
Cả khi rất nhiều lần,

Thì nó vẫn rất nhẹ.
Nhưng cũng cốc nước này,
Sẽ thành nặng và vướng
Nếu phải cầm suốt ngày.

Cái nặng, cái vướng ấy
Sẽ vượt quá sức người,
Nếu ta phải cầm nó
Thường xuyên và suốt đời.

Trọng lượng của một vật
Còn phụ thuộc vào ta
Phải cầm giữ vật ấy
Bao lâu và bao xa.

Tương tự, trong cuộc sống,
Ai chẳng có lúc buồn,
Đau khổ và thất vọng,
Với tâm trạng bồn chồn.

Sự khác biệt ở chỗ
Thái độ của chúng ta.
Ta định chịu đựng chúng
Bao lâu và bao xa?

Hãy vứt bỏ gánh nặng
Lo âu và buồn phiền
Để sống đúng nghĩa sống,
Hợp với lẽ tự nhiên.

Nhắc lại: Cốc nước nhỏ
Sẽ nặng quá sức người
Nếu ta phải cầm nó
Thường xuyên và suốt đời.

NHÂN CHI SƠ BẢN THIỆN

Một nhà điêu khắc nọ
Làm việc không nghỉ ngơi.
Cuối cùng biến tảng đá
Thành bức tượng tuyệt vời.

Bức tượng chàng trai trẻ
Đẹp như một vị thần.
Đầy niềm vui, sức sống
Mỗi thớ thịt, đường gân.

Mọi người khen tác giả,
Nhà điêu khắc thiên tài,
Tạo nên một tác phẩm
Quả có một không hai.

Nhà điêu khắc khiêm tốn
Nói thực ra rằng ông
Không làm việc sáng tạo,
Mà chịu khó mất công

Đục bỏ từng tí một
Cái xấu xí bề ngoài
Lâu ngày bám thành lớp,
Che vẻ đẹp chàng trai

*
Nhân chi sơ bản thiện.
Tức khi sinh, chúng ta
Vốn dĩ đều người tốt.
Sau mới thành xấu xa.

Mỗi người, nhiều hoặc ít,
Trong cuộc sống mưu sinh,
Nhiễm cái thừa, cái xấu,
Rồi đánh mất chính mình.

Vậy thì hãy vứt bỏ
Những cái ấy không cần,
Để thành người vốn có -
Đẹp như những vị thần.

CHẾT, MỖI NGƯỜI MỘT MỘ

Thế giới này đủ rộng
Để tất cả chúng ta
Chết, mỗi người một mộ.
Sống, mỗi người một nhà.

Thế giới này đủ đất
Để trồng lúa, trồng rau.
Chịu khó, sẽ sống tốt.
Khỏi tranh dành của nhau?

Người không phải loài chuột,
Tha đủ thứ vào hang.
Có nhiều cái còn quí
Hơn đô-la và vàng.

Không có gì cao thượng
Bằng hai tiếng Con Người
Khi biết chọn cách sống
Vì người khác, vì Đời.

Vậy thì hãy sống đẹp,
Không ích kỷ, hận thù.
Không tham lam tích góp
Như những con chuột mù.

Bầu trời không quá thấp
Để còng lưng, cúi đầu.
Hạnh phúc hay bất hạnh
Không ở nghèo hay giàu.

Thế giới này đủ rộng
Để tất cả chúng ta
Chết, mỗi người một mộ.
Sống, mỗi người một nhà.


MỤC LỤC THƠ PHẬT

Lời bói đầu

Phần Một – THÍCH CA MÂU NI PHẬT

1.  Đức Phật ra đời.
2.     Nhà tiên tri viếng thăm
3.     Lễ tịch điền đầu năm
4.     Thái tử thành gia thất
5.     Thái tử xuất cung lần đầu.
6.     Thái tử xuất cung lần hai.
7.     Rời bỏ thành Ca Tỳ La Vệ.
8.     Sáu năm sống khổ hạnh.
9.     Cô gái vắt sữa.
10.             Cuộc chiến vĩ đại.
11.             Giác ngộ.
12.             Những lời dạy đầu tiên.
13.             Người đàn bà có con mới mất.
14.             Người đàn ông thô lỗ.
15.             Thái độ với lời khen.
16.             Thương yêu loài vật.
17.             Sức mạnh của tình thương.
18.             Không phô trương phép lạ.
19.             Hạt giống của nhà Phật.
20.             Trở về Ca Tỳ La Vệ.
21.             Cái chết bi thảm của thành Ca Tỳ La Vệ.
22.             Tám điều giác ngộ của bậc đại nhân.
23.             Tám đặc tính của biển và chính pháp.
24.             Ông vua và thần cây.
25.             Đề Bà Đạt Ba.
26.             Viên tịch.

Phần Hai – CÁC ĐẠI ĐỆ TỬ

Tôn giả Đại Ca Diếp.
Tôn giả A Nan Đà.
Tôn giả Kiều Trần Như.
Tôn giả Ca Chiên Chiên.
Tôn giả Mục Kiền Liên.
Tôn giả Tu Bồ Đề.
Tôn giả A Na Luật.
Tôn giả U Pà Ly.


Phần Ba – CÁC TRUYỆN VÀ TÍCH PHẬT

-         Mười bốn điều răn của Phật
-         Tam Bảo và Ngũ Giới.
-         Bố thí và cúng dường.
-         Vãng sanh.
-         Nghiệp.
-         A Di Đà Phật.
-         Niệm Phật.
-         Diêm Vương và Địa Ngục.
-         Sáu pháp Ba La Mật.
-         Tiền kiếp của Phật Thích Ca.
-         Những thí dụ thâm sâu.
-         Lời Phật dạy con trai.
-         Tỳ kheo U Ty A.
-         Truyện sư cụ và đồ đệ của mình.
-         Sân khấu cuộc đời.
-         Truyện người đàn bà tụng kinh.
-         Truyện ông bố giàu và anh con nghèo.
-         Hoa sen mọc từ bùn.
-         Truyện hai đạo sĩ và cô gái xinh đẹp.
-         Ai là người yêu ta nhất?
-         Con dao trong lòng.
-         Truyện sĩ và thần hộ mệnh.
-         Truyện Đức Phật và nhà sư bị sắc dục quấy phiền.
-         Truyện thái tử bị ong đốt.
-         Truyện công chúa Nhật Quang.
-         Truyện ông vua và hai vị tướng thù ghét nhau.
-         Tôi muốn hạnh phúc.
-         Trưởng giả Cấp Cô Độc.
-         Bảy cách bố thí của người nghèo.
-         Tam Tạng Kinh.
-         Phép huyền diệu.
-         Chết, đầu thai thành trâu.
-         Chiếc nhẫn kim cương.
-         Truyện cô gái nghèo cúng một đồng tiền.
-         Một ngày xuất gia.
-         Phật Di Lặc.
-         Truyện chàng Đăng Chỉ.
-         Nói nhiều có hại.
-         Bán mình cúng sư.
-         Quả báo gã đồ tể.
-         Truyện nàng Liên Hoa Sắc.
-         Quả báo.
-         Truyện người đàn bà quét rác.
-         Thần Giàu Có và Thần Nghèo Đói.
-         Truyện cậu bé mù và cây đèn đã tắt.
-         Truyện thái tử Tu Nại Hoa.
-         Đối thủ lớn nhất.
-         Khúc gỗ và con rùa mu.
-         Mỹ nhân kế hại Phật.
-         Bài học về sự nhẫn nhục.
-         Thái tử Nhẫn Nhục Khải.
-         Tìm Phật.
-         Phật ngọc đổ mồ hôi.
-         Chuyện nhà sư ăn cắp.
-         Chú tiểu và bát dầu.
-         Buông bỏ.
-         Học làm người.
-         Chiếc muỗng.
-         Nhà sư và con cá.
-         Ăn mày xin vàng.
-         Để thành người hạnh phúc.
-         Thế à?
-         Ý nghĩa chuỗi tràng hạt.
-         Tiền nhiều, lo nhiều.
-         Gia tài thực sự của chúng ta.
-         Tặng vầng trăng sáng.
-         Chú tiểu và bầy kiến.
-         Người cho phải cảm ơn.
-         Một tách trà.
-         Hãy tha thứ.
-         Duyên và nợ.
-         Đĩa hạt trai.
-         Cái tâm còn chưa thiện.
-         Không dính bụi.
-         Sư cụ và tên trộm.
-         Phúc lộc lâu dài.
-         Vị sư già keo kiệt.
-         Nhục dục.
-         Không làm thì không ăn.
-         Đi nhanh, đi chậm.
-         Sự tích trâu vàng Hồ Tây.
-         Truyền thuyết về thiền sư Khâu Đà La
          và Man Nương Phật Mẫu.
-         Tiền kiếp của vua Minh Thần Tông.


Phần Bốn – KINH HIỀN NGU

Lời nói đầu.
1.       Phạm Thiên thỉnh pháp.
2.       Thái tử Ma Ha Tát Đóa hiến thân cho hổ ăn thịt.
3.       Đi ở lấy tiền cúng dàng.
4.       Thần biển và những người đi buôn.
5.       Người con cầu tự.
6.       Thái tử Tu Xà Đề.
7.       Công chúa Ba Xà La.
8.       Tỳ kheo Kim Tài.
9.       Tỳ kheo Bảo Thiên.
10.   Vua Từ Lực hiến máu cho quỷ.
11.   Đức Phật và Lục Sư.
12.   Thái tử Chu Ngột.
13.   Con thú Cừ Đà tự hiến bộ da của mình.
14.   Vua Đại Quang Minh.
15.   Ưu Bà Tư Na.
16.   Xuất gia công đức.
17.   Chú tiểu tuẫn tiết để giữ giới.
18.   Người con dị tật.
19.   Truyện hai vợ chồng nghèo.
20.   Bà lão bán cái nghèo của mình.
21.   Kim Thiên.
22.   Trùng Tín.
23.   Năm trăm người ăn mày.
24.   Bố thí đầu mình.
25.   Bố thí mắt mình.
26.   Năm trăm người mù.
27.   Phú Na Kỳ.
28.   Người đổ phân thuê.
29.   Sư bà Vi Diệu.
30.   Con trâu báo oán.
31.   Con cá khổng lồ.
32.   Tám vạn bốn ngàn chiếc tháp.
33.   Bảy hũ vàng.
34.   Sai Ma.
35.   Sà Ca Phàn.
36.   Trí nhớ của A Nan Đà.
37.   Cá trăm đầu.


Phần Năm – CHÂM NGÔN

-         Châm ngôn Phật.
-         Hạt cơm hạt ngọc.
-         Thật dễ và đơn giản.
-         Nhân quả.
-         Lại nói với người trẻ.
-         Tản mạn về sống và chết.
-         Tự nhắc mình.
-         Cửa Phật.
-         Người ta lễ Phật.
-         Quan lớn cũng chùa.
-         Anh chàng đan rổ.
-         Khi cái tâm chưa tĩnh.
-         Cả đời người trong một câu.
-         Phảng phất một chút buồn.
-         Sư cô Đàm Duyên.
-         Tản mạn về Phật.
-         Đa-lai Lạt-ma.
-         Chân lý giản dị.
-         Truyện cô lái đò.
-         Người không biết, trời biết.
-         Truyện cậu học trò bị phạt đòn.
-         Cũng chùa.
-         Mỗi người một ngọn đèn.
-         Luật đời và nhân quả.
-         Cho và nhận.
-         Tha thứ.
-         Thời gian.
-         Cấu tạo cơ thể.
-         Không còn lúc nào để già.
-         Ô Sào thiền sư và quan thị lang Bạch Cư Dị.
-         Ông già và bức tượng Phật.
-         Lời Phật dạy.
-         Thích Nhất Hạnh.
-         Kinh Hiền Nhân.
-         Lời khuyên nghìn vàng.
-         Chiếc cặp tóc may mắn.
-         Thiền sư và con rắn.
-         Phật.
-         Làm việc thiện.
-         Ba nền tảng của Đạo Phật.
-         Xây chùa mới.
-         Tự nó giết mình.
-         Lời người xưa.
-         Bốn nguyên tắc tâm linh của người Ấn Độ.
-         Có đi có lại.
-         Cố nhân dạy.
-         Thiền.
-         Người hành khất.
-         Danh thiếp.
-         Khi Đức Phật viên tịch.
-         Đạo chích dạy con.
-         Tiểu thư thục hiền.
-         Đừng hám hố.
-         Ba bà hoàng hậu.
-         Hũ vàng.
-         Mệt.
-         Cảm tác.

No comments:

Post a Comment