Truyện
ngắn. Thái Bá Tân
Ông Sêkhốp có một truyện,
ngắn thôi nhưng khá độc đáo, là "Anh
Béo và anh Gầy". Câu chuyện đang viết đây, vốn bị hoãn nhiều lần chỉ
vì không tìm được một cái tên vừa ý, vậy tôi xin bắt chước ông, tạm gọi là "Anh Dũng Cảm và anh Hèn".
Xin
được bắt đầu bằng Dũng Cảm.
Ở
huyện ngoại thành Hà Nội nọ có một người nổi tiếng dũng cảm, không phải chuyện
chiến trường hoặc săn bắt cướp, dù cả hai việc này anh từng trải qua và chắc
không là thằng hèn. Dũng cảm ở đây với nghĩa đấu tranh chống những điều chướng
tai gai mắt, cái bây giờ được gọi là "hiện tượng tiêu cực", và rất
tiếc đang đầy rẫy khắp nơi, đến mức nhiều người khác cũng dũng cảm như anh đâm
nản mà thôi. Nhưng anh thì không, cương quyết không. Anh đã ba mươi lăm tuổi,
to con, khỏe mạnh, từng là lính đặc công nên nghe đồn giỏi võ lắm. Tiếc là
trong cuộc chiến này anh không được phép phát huy sở trường đó.
Hóa
ra ở đời làm người tử tế và dũng cảm thật khó. Cái giá phải trả cho sự dũng cảm
ấy cũng không nhỏ. Từ chiến trường trở về với đủ loại huân huy chương, giấy
khen và bằng dũng sĩ, anh được người ta hồ hởi chào đón rồi bố trí một chân
trong chính quyền địa phương, phù hợp với công trạng. Nhưng rồi dần dần, cũng
chính "người ta" ấy đã khéo léo gạt anh ra ngoài, trù dập anh một
cách tinh tế, khiến anh biết đấy mà không bắt bẻ vào đâu được. Cuối cùng anh
chỉ còn là một tay lực điền cày sâu cuốc
bẫm như bao người khác, để nuôi cô vợ hay đau ốm và ba đứa con còn nhỏ. Tất cả
chỉ vì anh không giống các cán bộ khác - quá thẳng thắn, quá thật thà, quá yêu
công lý và cũng vì quá dũng cảm.
Làm ruộng là một sở trường
nữa của anh, vì anh vốn từ đồng ruộng mà lớn lên rồi ra trận. Anh tháo vát,
biết lo toan, lại chịu khó nên nói chung cuộc sống không đến nỗi. Anh chẳng có
gì để phàn nàn. Cái làm anh khó chịu là những chuyện bất công xung quanh,
"những việc đâu đâu" như vợ anh nói. Mặc dù không phải lúc nào chúng
cũng liên quan đến anh, nhưng hễ thấy là anh cứ lao vào "đấu tranh",
theo kiểu "đâu có giặc là ta cứ đi" của ngày trước. Mà anh đấu tranh
mạnh mẽ, trực diện, không chút khoan nhượng, đôi lúc thiếu mất sự tế nhị cần
thiết. Nhiều khi anh làm quá, không chỉ không mang lại hiệu quả mà còn bị hiểu
lầm, bị coi là hâm gàn và không hiểu thời cuộc. Một kiểu Đông Kisốt mà người ta
thấy vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.
Một
hôm vợ anh lên cơn hen nặng, phải đi bệnh viện cấp cứu. Việc này năm nào cũng
xẩy ra, ít thì một, nhiều có khi ba bốn lần, nên anh có chút kinh nghiệm và
biết phải làm gì.
Giống mọi lần, người ta cho
vợ anh hít thở qua một loại máy đặc biệt ba ống Ventolin Nebule, loại 5 mg. Ba ống thuốc này được một cô bác sĩ trẻ
viết lên tờ giấy rồi chỉ cho anh sang phòng bên mua. Ngồi trong phòng cấp cứu,
dẫu lo lắng và thương vợ, anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Anh biết chốc nữa vợ
anh sẽ tỉnh lại, thở được và nếu không có gì nghiêm trọng thì sau mấy tiếng họ
có thể về nhà tự điều trị tiếp. Bệnh hen là vậy.
Anh lặng lẽ đưa mắt nhìn
quanh. Vẫn những cảnh quen thuộc. Phần lớn bệnh nhân là dân quê, với vẻ ngơ
ngác sợ sệt thường trực trên mặt và sự khúm núm trong thái độ. Lo cho bệnh tình
đã khổ, họ còn bị ám ảnh bởi một cái khổ khác còn ghê gớm hơn, là tờ phiếu
thanh toán viện phí và thuốc men đang đợi. Tờ phiếu với những con số đáng sợ,
nhất là khi qui ra thóc, thứ hàng duy nhất họ có mà lại đang xuống giá.
Các nhân viên y tế thì vẫn
cái vẻ bình tĩnh nghề nghiệp ấy, (bình tĩnh đến mức người nhà bệnh nhân cảm
thấy sốt ruột và nghĩ hay vì mình chưa làm những thủ thục bất thành văn nào
đó), vẫn thái độ ít nhiều mang tính ban ơn ấy của những người ý thức rõ quyền
lực và tầm quan trọng của mình. Anh quá quen với cảnh này và luôn nhắc mình
kiềm chế không "đấu tranh vì lẽ phải" ở bệnh viện cùng những
"thiên thần áo trắng" ở đó. Họ có chuyên môn, cũng phải làm việc vất
vả và từng cứu sống nhiều người, trong đó có vợ anh. Đây là lĩnh vực tế nhị,
anh thầm nghĩ, có tiêu cực chút ít cũng không nên cố chấp. Đạo làm người không
cho phép lấy oán trả ân. Xưa nay anh chưa bao giờ to tiếng ở bệnh viện và theo
lệ chung, người ta làm gì anh làm nấy, cả những việc mà ở nơi khác anh nhất
định không bỏ qua. Tất nhiên anh cũng cảm thấy chút ít bứt rứt, khó chịu.
Ba
tiếng sau, cũng tại phòng cấp cứu, anh được yêu cầu thanh toán để xuất viện.
Anh bình tĩnh, lặng lẽ thực hiện cái yêu cầu chính đáng đó. Nhưng anh bỗng nhíu
mày hồi lâu nhìn tờ giấy thanh toán. Suy nghĩ một lúc như đắn đo điều gì, anh
hỏi người thu tiền:
-
Xin lỗi chị, cho tôi hỏi. Loại thuốc Ventolin
Nebule này ngoài quầy thuốc bệnh viện giá bốn mươi nghìn đồng một vỉ năm
ống, sao ở đây thấy ghi hai mươi nghìn đồng một ống? Tức là một trăm nghìn đồng
một vỉ, đắt hơn sáu mươi nghìn...
-
Tôi không biết. - Người kia khó chịu đáp. - Tôi chỉ thu tiền.
-
Vậy ai biết? - Anh bình tĩnh hỏi lại, cố lấy giọng nhẹ nhàng.
-
Tôi đã bảo không biết mà. Cứu được người rồi không lo mà về, còn thắc mắc rách
việc.
Anh
lại đứng suy nghĩ, đắn đo, rồi đi tìm cô bác sĩ trẻ. Anh nhắc lại thắc mắc của
mình, một cách mềm mỏng và lịch sự.
-
Anh này hay nhỉ, - cô ta đáp, hình như cố tình to tiếng để làm anh phải xấu hổ.
- Anh biết thế sao không ra hiệu thuốc mà mua để bây giờ khỏi mè nheo vì tiếc
tiền. Đã tiếc tiền sao còn đưa vợ đến đây cấp cứu?
Anh
thấy nóng mặt tức giận vì thái độ hỗn xược của cô nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
-
Nhưng chính chị chỉ cho tôi sang phòng kia mua, chứ không ra quầy thuốc chỉ
cách đây vài chục bước. Tôi xin hỏi chị: Cái giá này do bệnh viện chính thức
qui định hay các chị tự đặt ra, thích bao nhiêu thì bán bấy nhiêu?
Thấy
giọng anh có vẻ cứng rắn, lập luận chắc chắn, khác hẳn cách nói của những ông
bà nông dân khác, cô bác sĩ thoáng chút bối rối nhưng cố nói át:
-
Thời buổi thị trường, mỗi nơi một giá. Giữa cái sống và cái chết mà anh còn so
đọ một vài chục nghìn. Tiếc đắt thì lần sau tự chữa lấy ở nhà, đừng đến đây
nữa.
-
Vậy là các người thông đồng với nhau, lợi dụng chính cái điều mà các người gọi
là "giữa cái sống và cái chết" ấy để bắt chẹt, ăn chặn, ăn cướp những
bệnh nhân nghèo, chủ yếu là những người nhà quê như tôi. - Anh nói to, rành rọt
từng tiếng. Anh đã không còn giữ được bình tĩnh và quên hẳn sự kiềm chế vẫn
luôn nhắc mình khi vào bệnh viện. - Các người là một lũ ăn cắp!
-
Anh nói sao? Anh dám bảo chúng tôi ăn cắp? - Cô kia lu loa.
-
Vâng, đúng thế, - anh hạ giọng, cúi sát mặt cô ta. - Tôi đã nói và xin nhắc lại
rằng cô, chính cô là một con ăn cắp, công khai, trắng trợn và vô liêm sỉ. Cô ăn
cắp hết ngày này sang ngày khác, nhưng hôm nay tôi bắt cô quả tang. Và theo
luật, tôi phải đưa cô đến đồn công an để giải quyết như với những con ăn cắp
chuyên nghiệp khác. Đi, bây giờ cô phải đi theo tôi. - Anh túm chặt tay cô ta,
định lôi đi.
-
Ối làng nước ơi, cứu tôi với! - Cô kia la lên. - Có một thằng điên, một thằng
mất dạy đang làm nhục tôi.
-
Câm mồm! Nếu mày không phải đàn bà thì tao đánh vỡ mặt. Ăn cắp còn già mồm!
Thấy động, mọi người nhanh chóng kéo
lại. Khi biết chuyện, nhiều bệnh nhân và người nhà tỏ ý đồng tình. Họ mừng ra
mặt vì bỗng dưng có được anh chàng lập dị nói hộ điều họ đang ấm ức.
-
Xưa nay họ vẫn thế đấy mà chẳng ai dám nói gì.
-
Lương y như từ mẫu. Đẹp gớm.
-
Đồ mất dạy, phải trị cho chúng một trận.
-
Trả tiền lại cho người ta, không nuốt được đâu.
-
Nhưng mà cái ông kia cũng quá đáng. Phải cho người ta sống với chứ. Làm vất vả,
lương ít. Có mấy đồng bạc...
-
Bà nói chán bỏ mẹ. Việc gì ra việc ấy. Lương ít thì đòi nhà nước tăng. Làm vất
vả thì người ta đã trả hai mươi lăm nghìn đồng tiền cấp cứu rồi còn gì. Bà tính
xem, một người chúng ăn chẹt mấy chục nghìn như thế, trong khi mỗi ngày chúng
cấp cứu bao nhiêu người, chia nhau mỗi đứa bao nhiêu?
-
Đánh bỏ mẹ nó đi!
Một
thanh niên mặc áo trắng hùng hổ đi lại, xô mạnh vào ngực người Dũng Cảm, định
gỡ cô bác sĩ vẫn bị anh túm chặt cổ tay.
-
Bỏ ra. Bỏ ra ngay! Anh định gây rối à?
-
Câm mồm. Nó thì tao không đánh, chứ mày thì tao đánh đấy. - Anh quắc mắt nói,
và bóp mạnh một cái vào vai hắn bằng bàn tay còn lại, khiến hắn đứng đờ ra bất
động, chẳng nói thêm được lời nào nữa. - Nào, bây giờ thì mày phải theo tao ra
đồn công an, con ăn cắp.
Rồi
anh kéo cô bác sĩ, lúc này đang khóc và đã bắt đầu hiểu rõ mức độ nghiêm trọng
của vấn đề.
-
Chúng tôi là công an đây. Anh cần gì? Có chuyện gì vậy? - Hai anh công an vừa
vội vã bước lại gần, vừa nói.
-
Ồ, thế thì hay quá. Các anh đến thật đúng lúc. - Anh Dũng Cảm sung sướng nói.
Anh vắn tắt kể lại những gì đã xẩy ra. - Bây giờ nhờ các anh đưa hộ con ăn cắp
này về đồn xử lý theo đúng luật pháp nhà nước. Các anh có mang còng theo không?
Cần nhiều đấy, không phải một đâu.
Hai anh kia tỏ vẻ lúng túng. Họ không
thể không nhận thấy anh Dũng Cảm nói có lý. Xung quanh lại nhao nhao tiếng đồng
tình của nhiều người.
-
Chúng tôi chỉ là công an bảo vệ bệnh viện, - một người nói. - Vả lại, theo tôi,
gọi đây là hành vi tiêu cực thì đúng hơn, chứ bảo là ăn cắp như anh kể cũng hơi quá...
-
Ăn cắp, theo tôi, là lợi dụng lúc người khác không để ý hoặc cả tin, không hiểu
biết để lấy tiền của người ta. Vậy đây đúng là hành vi ăn cắp chứ không phải
tiêu cực. Chưa nói đến tính cao quí của ngành y và sự nghèo đói của người nông
dân.
-
Đành thế, nhưng dẫu sao... Biết nói với anh thế nào được nhỉ?
- Các anh là người đại diện và bảo vệ
pháp luật. Hẳn các anh biết xử lý thế nào. - Anh Dũng Cảm hạ giọng. - Tôi đã
bắt quả tang. Giấy thanh toán đây, thuốc đây, giá đây. Bây giờ các anh định
giải quyết thế nào?
Một
chốc sau họ, gồm anh Dũng Cảm, hai nhân viên công an và cô bác sĩ, cùng lên
phòng giám đốc bệnh viện.
Ông
giám đốc là một người nghiêm khắc, một giáo sư nổi tiếng và đáng kính trong
ngành. Ông chăm chú nghe anh Dũng Cảm, chốc chốc lại gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nghe
xong, ông ngồi im lúc lâu, mặt ửng đỏ, một bên má dật dật. Cuối cùng ông nói,
thong thả và dứt khoát. Cô bác sĩ - ăn cắp cúi nhìn xuống đất và vẫn còn khóc.
-
Thứ nhất, thay mặt toàn bệnh viện, tôi thành thật xin lỗi anh và những người
như anh. Với tư cách là thủ trưởng cơ quan, tôi cũng có lỗi, và vì vậy tôi xin
lỗi anh. Thứ hai, tôi đồng ý với anh khi gọi việc làm đáng xấu hổ này là hành
vi ăn cắp, vì nói gì thì nói, đây quả đúng là ăn cắp. Một cách có hệ thống,
hàng ngày, trắng trợn và đểu giả như anh nói. Tôi thực sự lấy làm đau lòng và
xấu hổ vì việc làm này của các nhân viên tôi.
Liền
sau đó, ông cho người gọi trưởng khoa cấp cứu đến, bắt ngay lập tức phải mang
tiền chênh lệch trả lại cho người bị hại.
-
Tôi hứa với anh sẽ kỷ luật nghiêm khắc những người có lỗi, và sẽ không để lặp
lại hiện tượng này.
-
Cảm ơn giáo sư, - anh Dũng Cảm nói. - Xin giáo sư cho biết bệnh viện sẽ kỷ luật
như thế nào?
-
Chúng tôi sẽ đem vụ này ra Hội đồng kỷ luật của bệnh viện và xử lý theo qui
định của bộ.
-
Nhưng đây là hành vi ăn cắp như chính giáo sư đã thừa nhận. Mà tội ăn cắp, theo
tôi biết, thì phải truy cứu hình sự, tức là phải xử ở tòa án chứ không giải
quyết nội bộ qua Hội đồng kỷ luật.
Đến
lượt ông giáo sư lúng túng.
-
Vâng, có lẽ anh nói đúng. Quả thật đây là lần đầu tôi gặp người nhìn nhận sự
việc theo hướng này. Mà tôi lại không am hiểu lắm về luật pháp. Tôi sẽ nêu ý
kiến của anh, thậm chí bênh vực anh trước Hội đồng kỷ luật và các cơ quan chức
năng. Anh biết đấy, ở đâu cũng có người tốt, người xấu. Tôi rất mong và hy vọng
không vì việc này mà anh mất niềm tin vào bệnh viện chúng tôi và những người
đang làm việc ở đây. Xin anh cho biết địa chỉ. Tôi sẽ đích thân thông báo kết
quả xử lý vụ này cho anh.
Anh
Dũng Cảm, nhân vật của chúng ta, đưa vợ về nhà. Dọc đường đi, không hiểu sao
anh bỗng thấy thật buồn. Anh đạt được cái công lý anh muốn, vợ anh đã qua cơn
nguy hiểm, sự tức giận cũng không còn nữa. Ấy vậy mà anh vẫn cảm thấy buồn, như
có cái gì hẫng hụt trong lòng. Anh không hiểu và không thể xác định rõ đó là
cái gì. Anh căm ghét tất cả bọn ăn cắp, nhất là bọn ăn cắp mặc áo blu trắng.
Nhưng chính cái bọn ăn cắp thứ hai ấy lại vừa cứu vợ anh thoát chết. Anh có làm
quá không, có thực sự anh đã lấy oán trả ân không? Nếu con bé ăn cắp kia bị đuổi việc, bị tù tội
thật thì sao? Chuyện gì sẽ xẩy ra với nó và gia đình nó? Càng nghĩ anh càng
thấy rối. Suốt đêm ấy anh cứ quẩn quanh mãi với những suy nghĩ chẳng mấy vui vẻ
này. Cuối cùng, anh quyết định khi nhận được tin báo của ông giáo sư giám đốc
bệnh viện, anh sẽ tự mình xin tha cho cô kia, nếu mức độ trừng phạt quá nặng.
Đấy, chuyện anh Dũng Cảm là như thế.
Bây giờ chắc các bạn sẽ hỏi: "Còn chuyện anh Hèn thì sao?"
*
Anh
Hèn là tôi. Tôi phải xin lỗi bạn đọc rằng chẳng hề có anh Dũng Cảm nào cả. Cũng
như không hề có chuyện anh ta sống ở ngoại thành, đưa vợ cấp cứu cùng những
việc làm dũng cảm đáng khen của anh. Tất cả đều do tôi hư cấu, hay
"phịa" như người ta vẫn nói. Tôi là nhà văn mà. Phịa, nhưng trên cơ
sở những chuyện có thật.
Cái sự thật đó là: Cách đây
không lâu tôi phải đưa vợ tôi vào bệnh viện cấp cứu. Cũng bệnh hen, cũng bị
nhân viên phòng cấp cứu thông đồng nhau bắt mua mỗi ống Ventolin Nebule với giá của họ là hai mươi nghìn đồng, trong khi
chính quầy thuốc bệnh viện ấy bán mỗi vỉ năm ống với giá bốn mươi nghìn. Tôi cũng
ngạc nhiên và bất bình không kém. Thậm chí tôi suýt làm ầm lên, tất nhiên không
ở mức như anh Dũng Cảm. Nhưng tôi đã nhẫn nhục im lặng chẳng nói gì. Thứ nhất
vì vợ tôi không cho làm. Bà ấy đang ốm nặng, lại dễ xúc động, làm sao tôi có
thể hy sinh mạng sống vợ vì cái công lý trừu tượng nào đó? Sau nữa, mà đây mới
là lý do quan trọng nhất, vì tôi hèn.
Trong ý nghĩ, tôi hình dung,
tôi muốn tôi phải là anh Dũng Cảm kia, phải làm đúng những việc anh đã làm.
Nhưng trong thực tế rất tiếc tôi không có được sự dũng cảm ấy. Tôi sợ làm vợ
buồn, sợ mất thời gian, sợ căng thẳng thần kinh, sợ người khác cười chê vì tiếc
mấy nghìn bạc mà làm ầm ĩ, sợ mình có nói cũng chẳng giải quyết được gì. Chính
cô nhân viên quầy thuốc bệnh viện bảo tôi việc ấy vẫn xẩy ra thường xuyên,
trước đây cũng như bây giờ và có lẽ cả sau này nữa. Đâu cũng thế. Tóm lại là
tôi hèn, và có cớ xác đáng để hèn.
Chẳng
ai đem cái hèn của mình ra khoe. Tôi cũng vậy. Nhưng sự thật thế nào thì phải
công nhận đúng thế ấy. Thế mà trước đây, các bạn biết không, tôi cũng thuộc
loại người "hễ thấy bất công ở đâu là xông vào đánh" cơ đấy. Và tất
nhiên, cũng từng lãnh đủ, nhưng tôi chưa một lần hối tiếc về việc mình làm.
Chẳng qua mỗi tuổi một cách suy nghĩ, hành động, hay "sông có khúc, người có
lúc" như các cụ nói.
Bây giờ tôi đã già, an phận
với sự yếm thế của người về hưu. Tôi viết văn, suốt ngày gõ gõ bên chiếc máy vi
tính. Cái trọng lượng cơ thể hơn tám mươi kilô cứ như kéo tôi dính chặt vào
chiếc ghế, không cho bay vút lên cao như ngày nào. Các hoài bão, ham muốn, cả
thể xác lẫn tinh thần, cứ teo dần, teo dần, và cùng với nó là cái quyết tâm đấu
tranh vì công lý và lẽ phải. Nghĩa là trong chừng mực nào đó, tôi đã là người
thoái hóa. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn cố cưỡng lại không chịu đầu hàng, chừng nào
còn có thể. Truyện ngắn này tôi viết cũng nhằm mục đích ấy. Tôi hy vọng nó đến
được tay những người cần đến. Biết đâu họ sẽ làm cái gì đó để ngăn chặn hiện
tượng tiêu cực trên. Đã biết phận mình hèn thì chỉ dám đặt mục tiêu khiêm tốn
thế thôi.
Vì không muốn biến truyện
ngắn của mình thành bài phóng sự, tôi xin phép không nêu đích danh tên người,
tên bệnh viện cùng ngày giờ xẩy ra những việc có thật ở đó. Tuy nhiên, dẫu hèn,
tôi vẫn không có ý định giấu tên mình, người, như các bạn thấy, tôi còn đủ dũng
cảm để viết và ký tên mình dưới câu chuyện này.
Hà Nội, 10. 3. 2001.
No comments:
Post a Comment