Ôma
Khayyam chỉ viết thơ trong những phút rảnh rỗi và buồn chán. So với các công
trình khoa học, di sản 450 bài bốn câu (rubai) của ông không lớn. Cho mãi tới
thế kỷ 19, khi chưa được người châu Âu “phát hiện”, ông hầu như chỉ được biết
đến như một nhà khoa học. Sau sự phát hiện đó, nghĩa là sau bản dịch tiếng Anh
75 bài của Fitzgerald (1809 - 1883) năm 1859, ông “đột nhiên” trở thành nhà thơ
nước ngoài được ưa thích nhất ở châu Âu và châu Mỹ. Lúc ấy đã xuất hiện, có nơi
còn giữ đến ngày nay, nhiều quán rượu và câu lạc bộ say mang tên ông. Số thứ tự
các bài do người dịch đặt.
1
Tôi đã đi nhiều nơi, và nhiều
điều tôi thấy,
Tôi cứ tưởng rằng tôi biết rất
nhiều, tuy vậy,
Tôi chỉ biết rằng tôi không
biết một điều gì -
Cái sự thật cuối cùng tôi tìm
ra thế đấy.
2
Tôi quần quật quanh năm như
một thằng nô lệ.
Cái trường học cuộc đời với
tôi không phải dễ.
Mà cuộc - sống - người - thầy
nghiêm khắc quá, thành ra
Nay tóc bạc, than ôi, tôi vẫn
anh trò bé.
3
Trước mắt tôi là cuộc đời đau
khổ,
Là bầy người đang tranh nhau
xuống mộ,
Là vua chúa uy nghiêm, là mỹ
nữ tuyệt vời
Đang làm mồi cho giun ăn dưới
cỏ.
4
Tôi bỗng nghe tiếng đất kêu
thảm thiết
Dưới chân anh thợ vắt bình mỏi
mệt:
"Ôi chớ dẫm lên tôi, vì
chỉ mới hôm qua,
Mới hôm qua tôi là người chưa
chết"
5
Bởi cái chết đời này không thể
ai gia hạn,
Bởi thượng đế bắt ta phải lo
âu, buồn chán,
Bởi đời này tất cả rất mong
manh,
Thì thử hỏi cần gì phải khóc
than, các bạn?
6
Sà vào đĩa người ta là xấu hổ.
Đừng như nhặng tham ăn mà mạng
bỏ.
Khayam tôi thà nhìn đói còn
hơn
Để thằng đểu hắn cho ăn như
chó!
7
Ai cũng biết là Khayam già
yếu,
Ai cũng biết là Khayam nghiện
rượu,
Nhưng chẳng ai hay chính nhờ
rượu, Khayam
Mới thắng nổi cái buồn và cái
yếu.
8
Khi đang tỉnh, như cua, tôi
cứng đờ, gượng gạo.
Nhưng khi say đầu óc tôi không
tỉnh táo,
Nên khoảng cách thiên thần
giữa tỉnh và say
Là cái đích tôi tôn thờ, tôi
mộng ảo.
9
Tất cả hoa đời này cho anh
đang nở rộ.
Nhưng đừng tin hoa nào - tất
cả là cám dỗ.
Anh cứ việc hái hoa, nhưng nên
nhớ sau này
Người ta cũng hái anh vào một
ngày nào đó.
10
Ngôi nhà cuộc đời Ra - Vào hai
cửa rộng.
Ngôi nhà đầy buồn, đầy lo mà
trống rỗng.
Hạnh phúc ư? Chỉ một phút, ích
gì .
Hạnh phúc là người không sinh
ra, không sống!
11
Công việc chẳng ra sao, quả
đời tôi không dễ.
Không yên
tĩnh tâm hồn, không lâu đài tráng lệ.
Chỉ bất hạnh, lo âu là được
phép tha hồ...
Thì tôi cũng cảm ơn đức Alla
vì thế.
12
Liệu thằng tôi phải còng lưng
bao lâu?
Đến bao giờ tôi được nghỉ, bao
lâu?
Tôi thở dài hỏi mình, nhưng
khốn nỗi
Tôi đang còn được thở dài bao
lâu?
13
Đừng thấy sang mà ghen, đừng thấy vàng mà hám.
Trời rực
rỡ bình minh, nhưng hoàng hôn sẽ xạm.
Với cuộc
đời này ngắn ngủi, phù hoa,
Hãy bình
tĩnh mà xem như món hàng mượn tạm.
14
Bỏ nhà thờ, anh em, ta vào
quán.
Trước ông chủ ta cầu kinh
không nản.
Cuộc sống ta, ta để mất ở nhà
thờ,
Giờ lại thấy trong cốc này,
các bạn.
15
Ở đời này khi say là tốt nhất.
Nghe cô gái hát hay là tốt
nhất.
Và tốt nhất là người được suy
nghĩ tự do,
Bao điều cấm không hay là tốt
nhất.
16
Hãy coi chừng các cô mắt long
lanh, má đỏ,
Vì cái đẹp, tình yêu; hai ngọn
nguồn đau khổ.
Cái đẹp, tình yêu không vĩnh
cửu, lâu bền,
Đến bắt anh buồn đau rồi bay
đi theo gió.
17
Thằng nghèo tưởng mình là vua,
khi say.
Con gà tưởng mình là công, khi
say.
Và khi say người già thấy mình
trẻ lại,
Người trẻ thông minh như người
già, khi say.
18
Ta, bầy rối dễ thương, bé nhỏ
Cho thượng đế dật dây, thế đó,
Thượng đế đưa ta lên sân khấu
cuộc đời,
Và diễn xong, lại đá ta vào
xó.
19
Hạnh phúc là cái gì? Chẳng là
gì, đúng thế.
Chết, anh để lại gì? Chẳng để
gì, đúng thế.
Tôi đã sống say sưa, tất cả
tưởng của mình,
Nhưng nhìn kỹ hóa ra chẳng có
gì, đúng thế.
20
Anh chàng kia cứ luôn miệng:
Tôi đậy!
Đồng tiền vàng kêu xủng xoẻng:
Tôi đây!
Nhưng chưa kịp làm gì, anh
chàng kia đã thấy
Thần chết chờ bên cửa sổ: Tôi
đây!
21
Trên đời này anh thông minh,
lỗi lạc? Thì đã sao!
Và luôn luôn làm gương cho
người khác? Thì đã sao!
Trên đời này anh định sống một
trăm năm?
Và nhất định phải lâu hơn
người khác? Thì đã sao!
22
Cả vương
quốc Trung Hoa, cốc rượu này đáng giá.
Cả vườn tiên đầy hoa cốc rượu này
đáng giá.
Cay đắng tất nhiên là mùi vị
cốc này,
Nhưng tuy thế còn hơn bao ngọt
ngào xảo trá.
23
Đừng cầu xin tình yêu khi anh
yêu tha thiết.
Đừng đến nhà người yêu khi anh
yêu tha thiết.
Cứ bơ đi, bơ đi, như anh chẳng
cần gì.
Có làm thế người yêu mới yêu
anh tha thiết.
24
Địa ngục, thiên đường đều trên
trời - nghe bảo thế.
Nhưng, ngẫm soi mình, tôi lại
cho -hông hẳn thế.
Địa ngục, thiên đường không
phải ở đâu đâu,
Mà ở hai phần trái tim ta,
vâng quả thế.
25
Nếu gặp may, anh giàu và mạnh
nhất,
Đủ can đảm đấu tranh cho sự
thật,
Thì cũng xin chớ trách giận
những người
Vì sự thật, không muốn đầu bị
mất.
26
Cầm chiếc bình trên tay, tôi
khoái trá
Cười, giơ cao, ném tung vào
tảng đá.
"Này, đừng quên, - bình
nói, - một ngày kia
Rồi người ta cũng ném anh vào đá!"
27
Thà uống rượu cho tiêu tan mệt
mỏi,
Hơn buồn đau nhớ ngày xưa chói
lọi.
Khi không say anh tự trói lòng
mình,
Nhưng chén rượu sẽ giúp anh
cởi trói.
28
Là ảo ảnh - cuộc đời, nhưng
phải vui mà sống.
Trong rượu và ăn chơi, vâng
phải vui và sống.
Anh chỉ sống một giây rồi sẽ
chết, nhưng anh
Dù chỉ một giây thôi, cũng
phải vui mà sống.
29
Giữa quỉ sứ và thiên thần -
chỉ một giây ngắn ngủi.
Giữa kết thúc và bắt đầu - chỉ
một giây ngắn ngủi.
Nhưng hãy
quí giây kia ngắn ngủi, giữ cho mình,
Vì cuộc đời trước sau chỉ một
giây ngắn ngủi.
30
Đau khổ cần cho óc và tim
Như muốn sáng, ngọc cần bóng
đêm.
Anh buồn đau, và lòng anh
trống rỗng?
Nhưng lòng anh đầy lại, rồi
anh xem.
31
Một hiền triết bảo tôi khi tôi
ngủ:
"Hạnh phúc trong mơ chưa
ai hay, thôi đủ!
Ngủ là chết khác gì, thôi hãy
dậy, Khayam.
Sau khi chết tha hồ anh sẽ
ngủ!"
32
Giữa sa mạc cuộc đời anh trần
truồng lê bước,
Thế mà anh còn kiêu, quả là
anh hài hước.
Mỗi bước anh đi anh tính toán
kỹ càng,
Nhưng mỗi bước anh đi trời từ
lâu định trước.
33
Bí mật cuộc đời tôi và anh
không biết.
Chỉ biết rượu và tình yêu bất
diệt.
Thế giới ra sao thì cũng thế
mà thôi,
Vì trước sau tôi và anh cũng
chết.
34
Từ địa ngục, thiên đường, xưa
nay và mãi mãi
Chưa có ai chết rồi đã một lần
quay lại
Anh có tội hay không, nghèo
đói cũng như giàu.
Bỏ thế giới này đi đừng mong
ngày trở lại.
35
Tim biến ta từ lâu thành nô
lệ.
Gánh buồn đau trên vai ta lớn
thế.
Thử hỏi ta sinh, ta sống để
làm gì,
Khi dù muốn, đổi đời ta chẳng
thế?
36
Cả những
người thông minh và tiếng tăm đến thế
Mà bóng tối xung quanh muốn đuổi đi - không
thể.
Đêm họ kể ta nghe bao chuyện
lạ trên đời,
Xong rồi lại lên giường như
chúng ta, cũng thế.
37
Không thiên đường, không địa
ngục - Ôi trái tim của tôi!
Không đau buồn, không hạnh
phúc - Ôi trái tim của tôi!
Đừng hy vọng, đừng chờ mong -
Ôi trái tim của tôi!
Đừng lo âu, đừng nhẫn nhục -
Ôi trái tim của tôi!
38
Cuốn sách đời tôi trang cuối
cùng đã lật.
Chỉ sót lại nỗi buồn của những
ngày vui nhất.
Như con chim, tuổi trẻ đến lúc
nào,
Và không biết lúc nào, đã lại
vù bay mất.
39
Chúng ta chết, than ôi, công
danh không để lại.
Mà trái đất cứ quay và còn
quay mãi mãi.
Trước đã chẳng có ta, rồi cũng
thế sau này.
Đời chẳng tốt, tồi thêm vì
chúng ta tồn tại.
40
Sáng ngủ dậy hoa hồng tôi ửng
đỏ.
Hoa hồng tôi đang nở tròn
trước gió,
Nhưng than ôi, vừa mới nở, hoa
tàn -
Trời độc ác bắt hoa tôi thế
đó.
41
Anh có biết về gì gà đang gáy?
Hay gà kêu: Người chết rồi
không dậy?
Thêm một đêm không trở lại, đã
qua,
Anh thì ngủ, không quan tâm
điều ấy?
42
Ôi, thượng đế, tôi chán rồi
cái đói,
Tôi chán rồi bao hão huyền
mong mỏi.
Hãy cho tôi cuộc sống khác tốt
hơn,
Nếu thượng đế toàn năng như
vẫn nói.
43
Chúng ta sống lẽ nào đê tiện
thế,
Cho dục vọng suốt đời là nô
lệ?
Thử hỏi xưa nay ai mong ước
của mình
Thỏa mãn hết mọi điều lớn bé?
44
Là nguyên nhân mọi đau buồn
vui sướng,
Tốt rồi tối, rồi đê hèn, độ
lượng -
Con người ta đa dạng giống như
đời,
Khi quá nhỏ, khi lớn không thể
tưởng.
45
Tôi với anh là mồi, và đời là
cái bẫy,
Ai biết vì sao đuổi lùng ta
như vậy.
Đời gây nên bao cái xấu trên
đời,
Rồi đổ lỗi cho chúng ta làm
bậy!
46
Khi cung điện, bạc vàng, bao
cái hay, cái dễ
Ngài đem cho thằng ngu, thằng
hại đời như thế,
Và bắt kẻ ngay hiền phải nô lệ
kiếm ăn.
Thì công lý của ngài, tôi đếch
cần, thượng đế.
47
Nếu cứ vậy suốt đời anh chỉ
tìm lạc thú.
Lo rượu, gái, vui chơi, lo
tiền tài có đủ,
Thì tất cả trước sau anh cũng
bỏ mà thôi.
Vì đời là giấc mơ - đến bao
giờ anh định ngủ?
48
Kìa mây đen lại đang rơi nước
mắt!
Khi không say nhìn cảnh này
buồn thật.
Vì hôm nay tôi trên cỏ nằm
chơi,
Nhưng ngày mai tôi đã nằm dưới
đất.
49
Hãy tìm rượu, quẳng sách kinh
ở đấy.
Chân lý nhà chùa trong cốc này
mới thấy.
Sư không ôm nổi váy đời mình,
Thì hãy lại ôm váy nàng kia
vậy.
50
Tìm rượu ngon, tìm cái vui,
cái lạ,
Tôi bỗng thấy bông hồng khô
trong lá.
"Ôi hoa ơi, sao nông nỗi
thế này?"
"Vì trước kia tôi say và
vui quá".
51
"Ôi vì sao - hoa hồng kêu
trong máy, -
Nỡ ép tôi thành dầu thơm như
vậy?"
"Thành nước mắt suốt đời
- Họa mi nói cùng hoa -
Là cái giá một ngày ngươi vui
đấy!"
52
Giữa vườn hoa, người yêu, ly
rượu nhỏ -
Là thiên đường xưa nay tôi
muốn có.
Khi chưa ai được hưởng thú
trên trời,
Thì vui tạm dưới này, trên bãi
cỏ.
53
Xem cây thông lưỡi nhiều như
vậy
Mà đứng im - phải khen thông
điều ấy.
Còn anh kia, chỉ một lưỡi mà thôi,
Mà lắm mồm - kể điều này nên
thấy.
54
Số mệnh đuổi, cuộc đời ngắn
ngủi đã trôi qua.
Hờ hững, hững hờ như ngọn
khói, đã trôi qua.
Dù hạnh phúc chưa hay và đau
khổ chịu nhiều,
Tôi vẫn tiếc cuộc đời ngắn
ngủi đã trôi qua.
55
Sau cơn mưa, hoa hồng chưa
khô.
Trong tim tôi nhiệt tình chưa
khô.
Đóng quán sớm làm gì, ông chủ,
Nắng còn vương trên kính, chưa
khô.
56
Chỉ là bóng những gì anh đang
thấy.
Chỉ cái vỏ bề ngoài anh đang
thấy.
Không ai thấy phần trong, đừng
cố thấy làm gì.
Hãy ngồi xuống mà uống bia đi
vậy.
57
Tôi uống rượu không phải vì
thích uống,
Cũng chẳng phải để tìm vui tôi
uống.
Tôi uống vì nay tất cả trên
đời
Tôi muốn quên, để giải sầu tôi
uống.
58
Như tuột khỏi lưỡi câu, đời
bỗng vụt trôi qua.
Như trong một đêm say, đời ảm
đạm trôi qua.
Mỗi giây
phút cuộc đời lâu ngang bằng sáng thế,
Như cát qua kẽ tay, đời lặng
lẽ trôi qua.
59
Nếu anh có giữa đời này chó má
Một miếng bánh, một túp lều
lợp rạ.
Và anh chẳng hầu ai, không ai
phải hầu mình,
Thì chắc chắn đời anh vui hơn
cả.
60
Cứ la cà hết quán này, quán
nọ,
Suốt đời say, tự do như ngọn
gió.
Hãy cầm dao đứng đón dọc
đường,
Cướp thằng giàu mà chia cho kẻ
khó.
61
Nếu thằng tôi mà là thượng đế,
Thì đời này tôi quyết không để
thế.
Đời khác tốt hơn tôi dựng mới
hoàn toàn,
Và chỉ quý những người ngay,
tử tế.
62
Tôi yêu hoa hồng bằng tình yêu
của tôi,
Tôi tưới hoa hồng bằng nước
mắt, mồ hôi,
Khi hoa nở, người hái hoa, ôi
thượng đế,
Sao là ai mà không bao giờ
tôi?
63
Trái tim là anh mù, luôn chui
đầu vào bẫy,
Để cám dỗ gạt lừa, để thiên
thần xúi bậy.
Trong nhà thờ làm lính mới
không vui,
Thà ra quán, Khayam, mà làm
vua ở đấy.
64
Trước cám dỗ tầm thường tôi
mãi là nô lệ, than ôi!
Và hối hận rất nhiều để đời
trôi như thế, than ôi!
Cả khi được thánh thần tha tội
chết, chắc tôi
Vẫn xấu hổ, trước thánh thần,
có lẽ, than ôi!
65
Vào đời này tôi như chim sa
bẫy,
Đầy buồn lo và đau thương như
vậy.
Trong
lồng nhỏ cuộc đời nơi không có đường ra,
Ta lạc vào mà không hay điều
ấy.
66
Người thông minh không tham
tiền, liêm khiết,
Nhưng thông minh mà không tiền
cũng mệt:
Bông hồng giàu trong tủ kính
đẹp sao,
Bông lau nghèo bên ao đang lụi
chết.
67
Tôi muốn quên người yêu nay
phụ bạc.
Tôi muốn quên để được yêu
người khác,
Nhưng nước mắt than ôi, không muốn thế, cứ
trào,
Như muốn che không cho nhìn
người khác.
68
Này anh ngốc, anh đang sa vào
bẫy
Của cuộc đời rất phù hoa, tôi
thấy.
Anh đi đâu vội thế? Hãy cho
tôi
Một cốc rượu rồi đường anh,
anh cứ chạy.
69
Anh nổi danh - người ta chê
nhìn đời nửa mắt.
Anh hiền từ - người ta chê giả
vờ chân thật.
Nên theo tôi, không ai biết
đến mình,
Và mình chẳng biết ai là tốt
nhất.
70
Không sợ chết, không trách đời
khổ quá,
Không hy vọng lên thiên đường
xa lạ.
Tâm hồn tôi, tôi mượn tạm
Alla,
Hết hạn mượn, yên tâm, tôi sẽ
trả!
71
Trước mặt mọi người anh làm
tôi phải bẽ.
Anh gọi tôi thằng say và mắng
tôi thậm tệ.
Được, không sao, tôi có thể
nghe anh,
Nhưng anh xứng hay chưa để gọi
tôi như thế?
72
Mày là đĩ rất đáng khinh - vua
nói.
Con đĩ đáp: thưa vâng, tôi
chẳng chối,
Nhưng vua hãy làm ơn ngắm lại
chính mình,
Xem có đúng như bắt tôi phải
gọi?
73
Hãy coi chừng đôi bàn tay số
phận.
Kiếm thời gian đang treo kia,
cẩn thận.
Khi cuộc đời đút kẹo ngọt cho
anh -
Có thuốc độc, đừng ăn! Luôn
cẩn thận!
74
Anh được chọn làm người trong
cuộc sống.
Làm cha cố - hẹp hòi, làm quan
tòa - trống rỗng.
Tôi khuyên anh chỉ mỗi một
điều này:
Ai cũng được, nhưng tấm lòng
phải rộng.
75
Ơ đời này nhiều tai ương
nghiệp chướng,
Tôi cầu trời hãy ban ơn, độ
lượng,
Trời không nghe, chỉ quý những
thằng ngu,
Nhưng tôi đâu thông minh như
trời tưởng!
76
Người là một mớ điều mâu thuẫn
nhất:
Tay cốc rượu, tay sách kinh
nắm chặt.
Và cứ thế yên tâm, ta sống
chẳng hay mình
Nửa ngoan đạo, nửa coi khinh
trời phật.
77
Ta từ đâu, đi đâu, không ai
biết.
Ta sống để làm gì? Không ai
biết.
Ôi xưa bay bao kẻ cháy thành
tro,
Và ngọn khói bay đâu - không
ai biết.
78
Trong hư ảo đời này bao lâu
tôi phải bước?
Đến bao giờ tôi thôi không làm
anh hài hước?
Tôi chán lắm rồi cái cặn bã
nhà ngươi,
Như cặn rượu cốc kia, ước gì
tôi đổ được!
79
Tôi chỉ cần tình yêu, chứ không
cần tôn giáo, ồ không.
Tôi là anh thường dân, không
vua quan, trượng lão, không.
Và mảnh giẻ che thân tôi đang
khoác lên người
Không phải lụa, không uy nghi
quần áo, ồ không.
80
Trên đời này ai là không có
lỗi?
Ta sinh ra để gây bao thứ tội.
Thượng đế tất nhiên bắt tội
lại chúng mình,
Nên thượng đế khác gì ta mà
nói!
81
Ta không thể ngăn thời gian,
không thể, cả anh và tôi.
Và cũng chết như nhau thôi,
cũng thế, cả anh và tôi.
Nhưng khi ta nâng cốc rượu,
tức là
Chân lý ở trong tay ta, quả
thế - cả anh và tôi.
82
Dù bị cấm, rượu ngon là cám
dỗ.
Được người yêu đưa cho - càng
cám dỗ.
Cả thế gian là quán rượu đắt
hàng,
Gì bị cấm, xưa nay đều cám dỗ.
83
Anh thất tình và rồi anh buồn
đau? Cứ phớt lờ tất cả.
Khóc làm gì ta hãy uống cùng
nhau! Cứ phớt lờ tất cả.
Khi không say, tôi buồn than
không ít,
Nhưng khi say, tôi đếch cần,
hơi đâu! Cứ phớt lờ tất cả.
84
Người hiểu biết, có tài, người
ham mê khoa học
Phải đi vắt sữa dê... Nhìn đời
mà phát khóc.
Làm thông minh là dại dột đời
này -
Cái đầu giỏi rẻ hơn cả củ hành
ngu ngốc.
85
Không ít người trước cô, xin
nói thật,
Nổi tiếng đẹp và giàu sang bậc
nhất,
Thế mà nay đều chết hết, và cô
Cũng sống vội để chóng thành
bụi đất.
86
Hết bạn rồi thù - tất cả đã ra
đi.
Ác thiện, vui buồn - tất cả đã
ra đi.
Nhưng cũng phải yên tâm với
những gì còn lại,
Dù trước hoặc sau, tất cả cũng
ra đi.
87
Tôi vừa gặp một anh nghèo vui
vẻ.
Anh ta khinh cả nhà thờ,
thượng đế.
Pháp luật, lương tâm, sướng
khổ bất cần...
Ai từng thấy anh nào can đảm
thế?
88
Nếu phải chết - chỉ một lần
phải chết.
Nên hãy chết một lần cho được
biết.
Anh chẳng qua - một tí thịt,
tí hồn,
Mà sợ mất? Chết đi! Đừng sợ
thiệt!
89
Thật đáng thương cho trái tim
không yêu.
Thật đáng thương cho trái tim
đang yêu.
Nếu anh sống ngày nào mà không
say ngày ấy.
Thì đời anh, anh để hoài bao
nhiêu.
90
Hơn một nửa bạn bè tôi đã
chết,
Số phận ta đều giống nhau phần
kết.
Không ít kẻ cùng ta mới nâng
cốc hôm nào,
Thế mà cốc đời mình nay uống
hết.
91
Thế giới này, vân, do đâu mà
có?
Đấy, câu hỏi đức Alla đã đố.
Các bác học thi nhau tranh cãi
khá là nhiều
Nhưng cuối cùng cũng không ai
biết rõ.
92
Ê, hiền triết, hãy nhìn kia,
cậu bé
Đang nghịch cát, phá rồi xây
vui vẻ.
Hãy bảo cậu ta nên cẩn thận,
chớ đùa
Với cát bụi những trái tim đẫm
lệ.
93
Đừng khóc những gì hôm qua anh
để mất.
Dùng cân hôm qua đo hôm nay là
không thật.
Đừng tin hôm qua, cũng đừng
tin ngày mai -
Chỉ tin hôm nay, thế mới là
đúng nhất.
94
Ai dễ tin sẽ lầm đường, phạm
lỗi.
Ai suy nghĩ - sẽ hồ nghi, mệt
mỏi.
Nhưng tôi
sợ ngày kia thượng đế nói: Chúng mày
Đều ngu ngốc, cả hai cùng lạc
lối.
95
Thà nghèo đói, xin ăn hay chịu
chết
Chứ không kiếm thức ăn thừa
chưa hết!
Đừng cam tâm làm con chó chờ
ăn
Bên chân kẻ có chức quyền đáng
ghét.
96
Ta thời bé tìm thầy học chân
lý,
Như bây giờ trò tìm ta. Thiết
nghĩ
Chân lý ở đâu? Ta từ nước mà
ra,
Rồi thành gió - Thế thôi, thưa
các vị.
97
Chẳng là gì núi cao và suối
chảy.
Chẳng là gì những ước mơ nồng
cháy.
Và những gì ta tha, nhặt về
hang
Đều cũng chẳng, chẳng là gì
hết thẩy.
98
Thôi, vĩnh biệt cái lồng đời
đau khổ,
Chẳng có gì là vững bền trong
đó,
Mặc những người định sống một
nghìn năm
Sẽ nhìn theo, cười chê tôi này
nọ.
99
Thưa thượng đế đầy uy quyền,
xin hỏi:
Sao chúng tôi không sống lâu
nghìn tuổi?
Nếu hoàn thiện, chúng tôi, sao
phải chết, phải buồn?
Còn nếu không, ai là người có
lỗi?
100
Thay mặt trời để chiếu sáng
khắp nơi - tôi không thể.
Thành thông minh hiểu bí mật
cuộc đời - tôi không thể.
Tôi chỉ nhặt ngọc trai trong
biển ý và từ,
Nhưng xâu chúng thành vòng,
than ôi, tôi không thể.
101
Một số yên tâm với cuộc đời có
thật.
Một số ước mơ cuộc đời sau khi
mất.
Mà cái
chết là bức tường, khi đang sống không ai
Biết được những gì bức tường
kia che khuất.
102
Nếu ta sống vì cái gì - tôi
biết,
Tôi sẽ biết vì cái gì ta chết.
Những cái than ôi tôi chẳng
biết lúc này,
Sau khi chết tôi không hy vọng
biết.
103
Cứ yêu đi, cứ say đi, bởi lẽ
Không dại gì làm vua quan bệ
vệ.
Thượng đế trên cao, tôi thừa
biết, đếch cần
Cả râu tôi, cả ria anh đẹp
thế.
104
Tôi - số phận bắt suốt đời
phải khổ.
Anh thì sướng hết ngày này,
ngày nọ,
Nhưng chớ vội yên tâm, nên cẩn
thận, vì đời
Tráo trở lắm, đang chờ anh đâu
đó.
105
Thật tội nghiệp những người
than với khóc,
Hay để bụng, cứ bắt mình khó
nhọc.
Hãy hát đi khi chưa đứt dây
đàn.
Hãy uống đi chừng nào chưa vỡ
cốc.
106
Nếu tự tôi, tôi đã không vào
đây.
Nếu tự tôi, tôi không ra khỏi
đây.
Cũng
không sinh trên đời, nếu tự tôi quyết định,
Không bao giờ đi đâu, không ở
đây.
107
Bằng cái đẹp, bằng hương hoa,
đời này
Đã trót làm Khayyam yêu và
say.
Nhưng dòng suối của cuộc đời
cứ cạn,
Muốn hay không, anh cũng đành
bó tay.
108
Tim ta ơi, đời này yêu giả
dối,
Tình thương yêu tim sẽ không
kiếm nổi.
Cũng thế xưa nay chưa có thuốc
chữa buồn,
Mà cũng chẳng có đâu đừng kiếm
vội.
109
Hãy mang rượu ra đây, đừng ỡm
ờ!
Rót nữa đi, rót đầy, ngay bây
giờ!
Già không nên giả vờ không
uống,
Vì không uống lúc này thì bao
giờ?
110
Với người chết không có gì
quan trọng -
Rượu hay nước, tình yêu hay
cuộc sống.
Sau cái
chết chúng ta, như trăng khuyết, trăng tròn.
Hàng vạn lần giữa đời này biến
động.
111
Cái thượng đế đã cho, thôi giữ
lấy.
Không thể bớt, không thể thêm,
đành vậy.
Chỉ cốt dùng sao có lợi nhất
cho mình
Để không cướp, không phải vay
ai đấy.
112
Rót nữa đi, chủ quán, rót vào
đây
Thứ nước thần tôi uống đến kỳ
say.
Cho đến khi con người tôi bèo
bọt
Bị vắt thành chiếc cốc cầm
trên tay.
113
Nếu đời tôi nằm trong tay
thượng đế,
Và không ai thèm hỏi tôi như
thế,
Thì rót đi, rót thêm nữa, nỗi
buồn
Tôi cùng uống theo cốc này
luôn thể.
114
Sáng, tỉnh dậy, bắt tay nhau,
hãy cố
Quên những cái vẫn làm ta đau
khổ.
Hãy hít sâu bầu không khí
trong lành,
Hít đầy ngực, chừng nào đang
biết thở.
115
Cá hỏi vịt: Dòng nước kia đang
chảy
Có bao giờ lại đây cho ta
thấy?
Vịt trả lời: Khi bị nấu trong
xoong,
Xoong sẽ nói cho cô hay điều
ấy.
116
Đừng giận dữ, oán người, sa
nét mặt,
Đừng thấy tiền mà cúi đầu sát
đất.
Nếu bạn anh, anh không giúp
kịp thời -
Cửa nhà anh, sau này anh cũng
mất.
117
Tôi bị gọi là thằng say - Quả
đúng thế,
Thằng bất lương, thằng mặt dày
- Quả đúng thế.
Nhưng tôi vẫn là tôi, ai nói
gì mặc kệ,
Vẫn là Khayam này! - Quả đúng
thế.
118
Hỡi hiền triết, gặp thằng ngu
nói láo,
Khi đêm đen là bình minh hắn
bảo,
Thì cũng hãy vờ ngu, đừng cãi
hắn làm gì,
Vì bây giờ thông minh là ngu,
là phản đạo.
119
Như mặt trời luôn cháy mà
không tắt - tình yêu là thế.
Như con chim giữa bầu trời
xanh ngắt - tình yêu là thế.
Than thở,
đau buồn chưa thể gọi tình yêu.
Phải dám chết vì tình can đảm
nhất - tình yêu là thế.
120
Cỏ nhú xanh và hoa hồng hé đỏ.
Trong nụ vui sẽ có mầm đau
khổ,
Vì chúng ta chưa kịp ngoái lại
nhìn,
Hoa đã héo, đã có người cắt
bỏ.
121
Đừng ám ảnh về tương lai - đau
khổ
Là những người lo ngày mai này
nọ.
Kể đời này không quá chật với
anh
Nếu anh biết tìm đúng mình,
đúng chỗ.
122
Cứ để lửa trái tim anh rực
cháy.
Cứ để mặc trái tim anh bay
nhảy.
Cứ nằm yên trên cỏ ngắm trời
sao,
Đêm cứ ngủ, và rạng ngày cứ
dậy.
123
Đừng lo lắng vì đời trôi nhanh
thế.
Hãy cứ yêu, hãy cứ say vui vẻ.
Trời chẳng cần ta tận tụỵ,
trung thành,
Hãy trung thành với các cô gái
trẻ.
124
Phá đời ta, số phận thật tàn
ác.
Loáng một cái, hồn đã lìa khỏi
xác.
Hãy ngồi đây, trên đám cỏ, sợ
gì.
Ta cũng chết trước sau như
người khác.
125
Tôi nghe nói thiên đường đầy
suối mật,
Có đồng cỏ, có vườn cây đẹp
nhất.
Rót rượu đi, tôi chẳng thiết
thiên đường,
Tôi chỉ thích cốc này trên
trái đất.
126
Nếu anh yếu, hãy phục tùng
thượng đế.
Nếu anh mạnh, hãy đấu tranh,
có thể.
Nhưng với ai xác bị bắt thành
bình,
Xin hãy để người ta yên, nên
thế!
127
Cả sau khi bao quốc gia mạnh
nhất
Bị anh chiếm, phá tan, mà thú
thật,
Anh chẳng trở nên bất tử hơn
người,
Thì đời anh cũng là hai thước
đất.
128
Không phải vì tin mà tôi vào
nhà thờ.
Không để cầu xin mà tôi vào
nhà thờ.
Vì chiếc thảm ngày xưa của nhà
thờ tôi thó
Nay đã quá mòn, nên lại vào
nhà thờ.
129
Hãy rót nữa, rót cho tôi, rót
nữa,
Cho mặt tôi đỏ bừng lên như
lửa.
Khi tôi chết, quan tài xin cứ
cột dây nho,
Còn xác tôi - lấy rượu vang mà
rửa
130
Tôi sẽ say cho tới ngày xuống
mộ,
Cho mộ tôi cũng bốc mùi rượu
đỏ,
Cho anh say đến viếng mộ thăm
tôi.
Trở thành say gấp mấy lần
trước đó.
131
Ta cần rượu và tình yêu;
thượng đế
Cần nhà thờ và sách kinh - Đã
thế,
Sao lỗi lại do ta, nếu mọi cái
trên đời
Được định đoạt bởi bàn tay
thượng đế?
132
Tôi cứ yêu, cứ say và cứ chén.
Tôi điên ư? Ngốc ư? Và đáng
thẹn?
Ồ không sao! Cái phải đến, đến
đi,
Vì cũng chẳng xấu hơn điều đã
đến
133
Thà cứ yêu chỉ một người nào
đó,
Còn hơn yêu chung chung mà đau
khổ.
Thà giúp bạn anh bằng lòng tốt
của mình,
Hơn nói giúp cả loài người này
nọ.
134
Nhiều ý nghĩ có trong đầu,
than ôi,
Nhưng nói ra, tôi sẽ mất đầu
tôi.
Tôi cũng chẳng tin anh đâu,
chỉ có
Tờ giấy này là đáng tin mà
thôi.
135
Từ ngày mới sinh trong ta đã
có
Cái hèn, cái sang, cái vui,
cái khổ.
Thượng đế bắt ta phải vậy -
suốt đời
Ta chẳng tốt hơn, xấu hơn ta
có.
136
Từ nước và đất thượng đế làm
nên tôi,
Rồi quyết định mỗi bước đi đời
tôi.
Thế thì tôi còn biết làm gì
nữa?
Cảm ơn ngài vất vả tạo nên
tôi?
137
Thượng đế bảo tim tôi: Ta biết
rõ
Ngươi trách ta gây khổ đau này
nọ,
Nhưng ta đâu được điều khiển
việc đời
Theo ý ta. Thế nên ngươi mới
khổ.
138
Ở đời này không dễ tìm sự
thật,
Không dễ thấy công bằng trên
trái đất.
Đừng tưởng anh thay đổi được
đời này.
Đừng ngồi lên cành cây anh
định chặt!
139
Chúng mày ác, tội lấp đầy sông
biển.
Ngày phán xử cuối cùng, kìa
đang đến.
Trời không tha những người ác,
mà ngài
Chỉ tha ai chưa kịp làm việc
thiện.
140
Vâng tôi biết với Alla - Duy -
Nhất
Tôi bất nhã, tội lỗi nhiều,
thú thật.
Nhưng tôi tin ngài xá lỗi cho
tôi,
Vì tôi sống chưa bao giờ hai
mặt.
141
Sống - tôi biết, chết với tôi
- không lạ
Thế giới này tôi đi, nhìn,
thấy cả
Và nhận thấy khắp nơi không
thể có cái gì
Bằng cái say, bằng cái say vô
giá.
142
Đừng ngây ngất vì lời khen! Số
phận
Đang giơ kiếm trên đầu anh,
đợi sẵn.
Đúng, vinh quang là dễ chịu,
nhưng đời
Đâu chỉ toàn thành công - nên
cẩn thận!
143
Trong những cái Alla cho, tôi
chỉ lấy
Mẩu bánh khô, chiếc lều tranh
đâu đấy.
Tôi nghèo
đói, khổ đau, mong được cứu tâm hồn,
Nhưng thành nghèo, tôi giàu
chưa từng thấy.
144
Ai ba hoa về tình yêu, người
đó
Sẽ nguội lạnh như than không
lửa đỏ,
Vì tinh yêu chân chính đêm ngày
Luôn rực cháy trong niềm vui,
nỗi khổ.
145
Ôi thượng đế dã man, tôi đã
thấy
Ngài chưa hề giúp ai, vâng quả
vậy.
Vì ở đâu tim khô héo vì buồn,
Ngài lập tức đổ dầu cho thêm
cháy.
146
Muốn thì uống, nhưng trí khôn
đừng để mất.
Cái cảm giác đủ và thừa đừng
để mất.
Đừng để ai đáng kính phải mếch
lòng,
Và bạn tốt, đừng vì say mà để
mất.
147
Hỡi thượng đế, xích xiềng tôi
hãy bỏ.
Các vị thánh mới cần mang thứ
đó.
Tôi là ngu, nếu ngài muốn tôi
ngu,
Là đau khổ, nếu ngài cần đau
khổ.
148
Nay tôi già, đầy ăn năn hối
lỗi.
Tôi biết trời không tha, không
cứu nổi.
Tôi - thằng điên, không quy
phục ý trời,
Chỉ lăm le trêu đời và phạm
tội.
149
Khi nhào đất để vắt tôi,
thượng đế
Quên không dặn, không khuyên
tôi, vì thế
Tôi ăn chơi, tội lỗi đủ trăm
điều.
Sao cấm tôi lên thiên đường
như thế?
150
Ê, quan tòa luôn trang nghiêm,
xin nói thật:
Anh tuy tỉnh mà xấu hơn thằng
say nhất.
Tôi uống
rượu nho, nhưng anh uống máu người,
Ai ác hơn - tôi hay anh? Xin
hỏi thật!
151
Tớ là thằng đáng khinh, và càn
rỡ?
Tớ không buồn, và thánh thần -
đếch sợ.
Mặc, cứ say, và cốc rượu của
mình
Tớ không xin, mà bắt mang cho
tớ!
152
Nếu bên cạnh là một cô má đỏ
Nằm rót rượu cho tôi trên thảm
cỏ,
Thì tôi chỉ là ngu, đáng khinh
bỉ, chê cười
Nếu còn mơ một thiên đường nào
đó.
154
Nếu tôi uống và say, không
đứng nổi,
Thì thượng đế phải khen, không
bắt tội,
Vì thế là tôi đã làm đúng ý
ngài -
Ngài sinh tôi để say và phạm
lỗi!
155
Một bầy ngốc gọi tôi nhà hiền
triết.
Chi thượng đế tôi là ai mới
biết.
Về thế giới, về thơ, tôi chẳng
biết hơn gì
Những thằng ngốc đang đọc thơ
tôi viết!
156
Giờ là lúc, chừng nào đang có
thể,
Hãy lánh xa các cô nàng xinh
trẻ,
Vì xưa nay cái đẹp chẳng lâu
bền,
Chẳng mấy chốc sẽ trôi qua
lặng lẽ.
157
Vâng, tôi
uống, nhưng không say, không truỵ lạc
Tôi uống rượu để tìm vui, xua
cái ác.
Tôi cúi đầu thờ cốc rượu của
tôi
Còn hơn anh cúi đầu thờ kẻ
khác.
158
Ta vấy bẩn, dù sinh ra sạch
sẽ.
Ta đau khổ, dù sinh ra vui vẻ.
Nước mắt buồn ướt đẫm trái tim
ta,
Rồi ta chết, làm mồi cho giun
dế.
159
Đôi mắt tôi thích nhìn các cô
nàng xinh nhất.
Đôi tay tôi thích cầm cốc rượu
ngon, chén mật.
Tôi cố kiếm niềm vui, từng tí
một cho mình,
Khi từng tí đời tôi chưa bị
vùi xuống đất.
160
Chiếc bình này, như tôi, từng
là anh ngu ngốc,
Từng si mê các nàng, từ hàm
răng, mái tóc.
Các bạn hãy nhìn kia, chiếc
tay xách trên bình
Là cánh tay từng ôm những tấm
thân ngà ngọc.
161
Sống vô ích, luôn lo âu, mỏi
mệt,
Tôi sẽ bảo cuộc đời này đáng
ghét.
Mặc những người có thể sống
nghìn năm
Cứ thả sức cười chê tôi khi
chết.
162
Vâng, tôi đẹp, dáng người tôi
cao thẳng,
Má đầy đặn, râu mềm như lụa
trắng.
Thượng đế sinh tôi vất vả thế
làm gì
Khi cái đẹp chỉ cho toàn cay
đắng?
163
Đừng chê người uống say không
đứng nổi.
Hãy cố sống chân tình, không
giả dối.
Anh không say, nhưng chớ vội
tự hào -
Xấu hơn say là việc làm tội
lỗi.
164
Cả giàu, đói, sang, hèn - tôi,
các bạn
Vừa ngủ dậy là kéo nhau đến
quán.
Cốc rượu vang ta cứ việc rót
đầy,
Chừng nào cốc đời ta chưa uống
cạn.
165
Đừng
tìm kiếm niềm vui trên trái đất.
Trên đời ư? Thời gian đừng để
mất!
Đừng hoài công kêu số phận lọc
lừa,
Vì số phận chỉ cho toàn nước
mắt!
166
Đời chẳng qua - cái bình đầy
dục vọng,
Với một chuỗi ngày đêm buồn,
trống rỗng.
Đời xưa nay là nấm mộ chôn
người,
Với một ít thức ăn cho ta
sống.
167
Chân lý này anh ngốc nào cũng
biết:
Ta bỏ rượu là nhà hàng sẽ
chết.
Ta mà thôi phạm tội, chúa trời
Chẳng còn biết cứu ai - càng
đỡ mệt!
168
Cốc rượu này uống đi, vì trăng
hoa trong đó,
Vì tuổi trẻ, niềm vui và bài
ca trong đó.
Hãy ngồi
xuống cùng nhau say một chút, đỡ buồn.
Cốc rượu này uống đi, vì đời
ta trong đó.
169
Đời lấp lánh như đồng tiền mới
đúc,
Làm ta say bằng ước mơ, hạnh
phúc.
Tiếc rằng đời là con ngựa ngày
đêm
Chờ đưa ta về giao cho địa
ngục!
170
Dù ăn no,
rượu ngon, không phải làm việc nặng,
Dù cô gái anh yêu đôi má hồng,
da trắng,
Dù có bạn tâm tình, dù nghe
nhạc, tim anh
Cũng không thể bình yên, nếu
lòng anh lo lắng.
171
Cô gái đẹp làm tim tôi máu
chảy,
Nhưng ngẫu nhiên cô lại rơi
vào bẫy.
Giúp cô ư? Tôi biết giúp cách
nào
Khi chính tôi đang bị cô thiêu
cháy?
172
Môi em đỏ như ráng đỏ trời
chiều,
Chao, xa em, anh thương nhớ đủ
điều.
Chỉ những ai có thuyền như Nôê
ngày trước
Mới không chìm trong sóng biển
tình yêu!
173
Mới hôm qua tôi yếu già, mệt
mỏi,
Nay gặp em, tôi trẻ trung, sôi
nổi,
Tâm hồn tôi sống lại giống hoa
xuân,
Mọi buồn đau bỗng tan như mây
khói.
174
Được nô lệ tình yêu là hạnh
phúc.
Trước người yêu, hãy cúi đầu
nhẫn nhục.
Đừng trách nàng đỏng đảnh,
thích làm cao -
Riêng được yêu, anh đã là hạnh
phúc.
175
Xung quanh anh toàn lọc lừa,
tội lỗi,
Giữa bầy người anh không sao
kiếm nổi
Một người nào đáng gọi bạn. Và
anh
Sẽ thấy đâu cũng toàn phường
giả dối.
176
Những gì ngài tạo ra, thưa
thượng đế,
Ngài không cho phá đi, tuy
thế,
Ngài thẳng tay phá số phận con
người.
Thế thì đúng hiểu ngài không
phải dễ.
177
Sống hạnh phúc là không hầu kẻ
khác,
Không tham ăn mà gây nên tội
ác,
Nhưng cũng không làm hại chính
mình
Bằng kiêng kỵ, bằng khước từ
hưởng lạc.
178
Anh yêu em, mặc người chê này
nọ.
Anh không sợ những lời ngu
ngốc đó.
Vì chỉ ai lòng xấu, đạo đức
vờ,
Mới quả quyết: tình yêu toàn
đau khổ.
179
Thật bất hạnh cho ai lửa trong
lòng nguội tắt,
Không yêu
ghét, buồn vui... Và anh, tôi nói thật,
Sống không có người yêu, không
uống rượu ngày nào,
Thì ngày ấy cứ xem anh hoàn
toàn để mất.
180
Người thông minh không tin vào
phép lạ.
Không tranh cãi trời cao hay
thấp quá.
Ta chết rồi, nằm dưới mộ, xác
ta
Kiến hay giun sẽ ăn - đều thế
cả.
181
Nếu dục vọng bỗng xúi anh làm
bậy,
Anh lầm lạc, anh hạ mình đâu
đấy -
Xin đừng quên: được sinh ra
làm người,
Anh phải giữ đến cùng tên gọi
ấy.
182
Như cái bóng, anh luôn đi theo
em;
Còn hy vọng, anh còn cầu xin
em:
"Đừng bỏ anh, đừng bắt
anh phải chết.
Anh muốn sống để được chiều ý
em!"
183
Vâng, tuổi già như cây khô, rễ
thối,
Lá vàng úa, cành lung lay,
thật tội;
Như ngôi nhà tường xiêu vẹo,
than ôi,
Cái sự sống của mình không đỡ
nổi!
184
Thêm một ngày mùa xuân đang nở
rộ.
Như hạt ngọc sương treo trên
lá cỏ,
Chim họa mi lại quyến rũ hoa
hồng,
Mời hoa uống cốc rượu màu máu
đỏ.
185
Ai nhức đầu - uống rượu vào sẽ
hết!
Ai cãi nhau - uống rượu vào sẽ
hết!
Hãy tin tôi, tôi đã nghiệm
nhiều lần:
Ai buồn đau - uống rượu vào sẽ
hết!
186
Anh yêu em bằng tình yêu chân
thật.
Anh đã nói những điều sâu kín
nhất.
Anh biến thành tro bụi cũng vì
em,
Nhưng vì em anh hiện lên từ
đất!
187
Xưa một thời, rất hăng, tôi cố
làm mọi việc,
Rồi tôi
hiểu, sức người chẳng bao nhiêu, thật tiếc!
Nên tôi chẳng dại gì vơ lấy vạ
vào thân.
Cả khi gặp bất công tôi cũng
vờ câm điếc.
188
Anh sinh ra, được sống ngày
nào
Phải cố vui mà sống - dù sao
Ở đời này sống vẫn hơn là
chết,
Tuy cuộc đời chẳng đáng sống
là bao.
189
Đánh giá người không qua học
vấn cao,
Mà phải xem giữ lời hứa thế
nào.
Ai giữa nói và làm không
khoảng cách
Mới là người đáng trọng, đáng
đề cao.
190
Mỗi lần ban cho tôi chiếc bánh
khô như đá
Để tôi ăn, than ôi, cùng muối
đen, nước lã,
Họ bắt tôi cúi lưng cảm ơn họ
điều này.
Thế thì lưng của tôi sớm còng
không đáng lạ.
191
Rượu chỉ cấm với những người
ngu ngốc
Chứ không phải người thông
minh, có học.
Uống rượu là cần, nếu anh biết
rằng anh
Uống với ai, bao giờ và mấy
cốc!
192
Cốc rượu ngon hơn lời khuyên
thượng đế,
Hơn vàng bạc, hơn lâu đài
tráng lệ.
Đời mà không có rượu, sống làm
gì?
Chỉ còn lại cái đau và buồn
tẻ!
193
Từng cánh tuyết trên trời đang
rơi xuống xa xa,
Nghĩa là ở trên trời vườn thượng
giới ra hoa.
Nào các bạn, cùng tôi, hãy rót
đầy, nâng cốc
Mừng thượng đế lòng lành gửi
cái đẹp cho ta!
194
Chân lý nằm sâu trong tim
người thông thái,
Như con chim Anca, con chim
thần vĩ đại,
Như hạt
cát lâu ngày thành ngọc sáng long lanh,
Sáng lặng lẽ, khiêm nhường
trong lòng ta mãi mãi.
195
Khi xung quanh cảnh đẹp thế
này,
Chỉ thằng ngốc mới không muốn
say,
Chao, trăng sáng, hoa hồng
thơm, chim hót.
Chưa giọt nào mà đã thấy ngất
ngây!
196
Một vài giọt buồn đau, ít dối
lừa, sự thật,
Một ít thịt, ít xương để biến
thành bụi đất.
Vâng, thế đấy, ở đời anh có
cũng như không,
Như con muỗi vo ve một hồi rồi
bay mất.
197
Suốt ngày đêm phải ăn chay,
nhịn đói,
Trời còn bắt tụng kinh - tôi
mệt mỏi,
Nên lẫn lộn lung tung, tôi
uống rượu vì nhầm,
Chắc vì thế, trời sẽ không bắt
tội.
198
Miếng bánh mì anh ăn nhận từ
tay thượng đế,
Không ai bớt, ai thêm cho anh
đâu, vì thế
Phải gắng chịu mà vui khi gặp
cảnh đói nghèo,
Đừng hám của, ham giàu mà trở
thành nô lệ.
199
Hạnh phúc hết còn gì, ngoài
cái tên vô vị?
Trong số bạn bè tôi chỉ rượu
là chung thuỷ.
Tôi cũng chẳng bao giờ từ bỏ
nó, vì sao?
Vì duy nhất với tôi nó là
người tri kỷ!
200
Người thì lo chúi đầu vào
chiếc cốc,
Người thì cầm sách kinh, không
ngớt đọc.
Ở đời này chỉ thượng đế là
khôn
Còn chúng ta ai cũng mù, cũng
ngốc!
201
Thần chết bắt bạn tôi xuống mồ
sâu mãi mãi,
Mà thiếu họ cuộc đời thành cô
đơn trống trải.
Mới uống
rượu cùng nhau còn đông đủ ngày nào,
Họ say trước, ra đi, giờ mình
tôi ở lại.
202
Ngồi làm việc đến đầu đau,
hông vẹo,
Giới học giả không anh nào to
béo,
Nên ở đời, chưa được chén nho
tươi,
Thân xác họ đã thành nho khô
héo.
203
Nếu anh lạc vào bầy lừa vô học
Thì hãy cố lặng im, vờ ngu
ngốc.
Vì những ai không có vẻ giống
lừa,
Họ sẽ xem là kiêu kỳ, ác độc.
204
Ừ thì anh thành công, anh giàu
có,
Anh tin anh sẽ thế này, thế
nọ,
Nhưng nhiều người còn ghê gớm
hơn anh
Mà vẫn chết, dù không ưa điều
đó.
205
Về tình yêu nhiều người cứ gặp
đâu nói đấy.
Nhưng họ chỉ là tro, mà tro
không thể cháy.
Trong khi đó nhiều người yêu
say đắm mà im.
Tình cảm họ nói thay - tình
yêu là như vậy.
206
Sự độc ác của đời khiến tôi
luôn sửng sốt,
Đến mức ngủ không ngon, trái
tim đầy đau xót.
Cái gáo nhỏ đầu tôi đầy ý nghĩ
buồn rầu,
Giá nó đầy rượu thơm và ngon
thì thật tốt.
207
Biết đường thẳng mà đi, có thể
anh sẽ thành công.
Biết gắng chịu buồn lo nơi hạ
thế - anh sẽ thành công.
Và khi sống nếu anh biết tự
lãng quên mình,
Trong tình yêu, biết tự làm
vật tế - anh sẽ thành công.
208
Hãy cứ uống, cứ vui cho đến
lúc
Chẳng còn sống để uống, vui
hạnh phúc.
Chỉ thằng ngu mới tin ở thiên
đường,
Tin ngọn lửa thiêu người nơi
địa ngục.
209
Mỗi lần say, giữa khi đang vui
nhất,
Hết cốc này đến cốc kia ngây
ngất,
Tôi chỉ xin các bạn nhớ một
điều:
Các bạn vui mà Khayam vắng
mặt!
210
Cái chân lý sau đây, ừ thì
xưa, thì cổ,
Nhưng nhắc lại không thừa:
"Vui lên, đừng nhăn nhó,
Vì lưỡi hái thời gian sớm muộn
sẽ cắt anh,
Mà anh chẳng mọc thêm, anh đâu
là ngọn cỏ!"
211
Anh uống
rượu, anh yêu - chẳng có gì đáng ghét.
Bỏ cầu kinh, phá chay - cũng
không là tội chết.
Chỉ cần
anh không tham, chân thật với mọi người,
Các tội khác nhỏ to sẽ được
trời tha hết.
212
Những tia
nắng đầu tiên đẹp không, anh bạn trẻ?
Hãy rót rượu uống đi, mừng một
ngày mới mẻ.
Giây phút này kỳ diệu sắp đi
qua,
Mà tìm lại xưa nay đâu phải là
chuyện dễ!
213
Cuộc đời này xấu xa, bất công
và ngu ngốc
Đang đầu độc đời tôi bằng rượu
pha thuốc độc.
Tôi hèn nhát, sợ đau, không
muốn chết từ từ,
Nên tôi uống một hơi, uống
ngay cho hết cốc!
214
Anh mệt mỏi buồn lo vì cuộc
đời tất bật.
Anh còn đủ cái lo cho nghìn năm
trước mắt.
Chuyện đã qua cứ để chúng trôi
qua,
Đừng nghĩ
chuyện ngày mai, cái vui đừng để mất.
215
Không ai cấm ta ngồi uống vài
ba chén nhỏ
Với những
người ta yêu, người thông minh đức độ.
Nhưng nhớ uống vừa vừa, thỉnh
thoảng uống làm vui,
Và đặc
biệt không nên khoe say, không báng bổ!
216
Bạn hỏi người là gì ư? Thưa
bạn,
Một câu hỏi hoàn toàn không
đơn giản:
Hạt bụi con bay vật vã một
vòng
Rồi biến mất vào vô cùng vô
tận.
217
Vận may không ưa những anh
hèn, nhẫn nhục.
Phải biết đấu tranh, phải chọn
thời, chọn lúc.
Ai cũng như ai trước số phận
đời mình.
Nhớ đừng lơ ngơ mà đánh rơi
hạnh phúc.
218
Ai cũng biết ở đời công bằng
không thể có,
Nên có gặp bất công, đừng đấu
tranh mà khổ.
Phải cố gắng làm sao không lừa
dối cuộc đời.
Nó hối lộ cho anh, xin cũng
đừng tin nó.
219
Tôi nghe nói xưa nay rượu là
nguồn bất tử,
Nên tôi áp đôi môi vào miệng
bình, muốn thử.
Chiếc bình đất thì thầm tha
thiết, vẻ van xin:
"Hôn em đi, trước kia
chính em là vũ nữ!"
220
Nhiều cô gái được trời cho má
đỏ,
Da mịn trắng, đôi chân đầy cám
dỗ,
Trời cấm tôi ngắm họ. Được rồi
xem,
Trời có đứng vững vàng không
trước họ?
221
Tôi bước vào đời, từ trắng
nhuốm thành đen.
Từ thẳng thành cong vì cuộc
đời đê hèn.
Trái tim tôi đầy gai và nước
mắt,
Nay tuổi già chờ, toàn ốm yếu,
khóc rên.
222
Tôi nhìn thấy bên tường thành
xiêu đổ
Con quạ quắp chiếc đầu vua, và
nó
Kêu rất to: "Đây, danh
vọng, uy quyền,
Tất cả hết như chưa từng đã
có."
223
Là ảo ảnh anh đang nhìn trước
mặt.
Suy cho kỹ, không cái gì có
thật.
Phải rất lâu tôi mới hiểu điều
này:
Không bận tâm việc đời là tốt
nhất.
224
Từ lòng đất sâu xa đến ngôi
sao giá rét
Mọi bí mật cuộc đời, hầu như
tôi biết hết,
Trừ một cái lẽ ra nên biết
nhất, thế mà
Tôi chẳng biết chút gì - là
bản thân cái chết.
225
Một lần nữa đời làm tôi đau
khổ.
Lòng nặng trĩu trăm cái lo lớn
nhỏ.
Đời thiếu tôi vẫn tồn tại bình
thường,
Thì tôi chết cũng chẳng cần
tới nó.
226
Người có học thân cùng người
có học,
Thằng ngu ngốc chơi cùng thằng
ngu ngốc.
Nếu người hiền đưa thuốc đắng,
uống đi.
Đừng uống thuốc kẻ ác đưa - có
độc.
227
Rất tráo trở, nhẫn tâm là
thượng đế,
Điều khiển xác và hồn ta tồi
tệ.
Giá được ai báo trước điều
này,
Tôi đã chẳng chui ra từ bụng
mẹ.
228
Nhiều gái đẹp, nhiều rượu ngon
một lúc
Tôi càng say, lòng tràn trề
hạnh phúc,
Như thể tôi đang ở tít thiên
đường,
Thoát khỏi các buồn lo nơi thế
tục.
229
Ngài vắt tôi từ đất - nào tôi
có biết gì.
Ngài bắt tôi tất bật - nào tôi
có biết gì,
Mọi cái hay, mọi cái dở tôi
làm
Đều do ngài định tất - nào tôi
có biết gì.
230
Chẳng cần tinh cũng thấy ngay:
tất cả
Trên đời này toàn bất công,
dối trá.
Nhìn đi đâu tôi cũng thấy, chờ
tôi
Là bất hạnh, âm mưu và tai
họa.
231
Mong thần chết bắt tôi đi mãi
mãi,
Rồi dẫm tôi thành đất xanh mềm
mại,
Để người ta vắt đất ấy thành
bình.
Ngửi thấy rượu, biết đâu tôi
sống lại.
232
Thân xác tôi luôn hướng về tội
lỗi.
Tôi chống lại mà không sao
chống nổi.
Nhưng tôi tin chính thượng đế
sau này
Sẽ tha thứ bộ xương tôi còm
cõi.
233
Tôi nghĩ ta không người nào có
thể
Sống hai lần ở đời này vui vẻ,
Nên chừng nào thần chết vẫn
chưa tha
Thì hãy uống, đừng kiêng khem
như thế.
234
Nếu cuộc sống mỏng manh, chỉ
vài giây là hết,
Thì không say, không yêu, theo
tôi là tội chết.
Các tu sĩ ngày đêm mơ ước chốn
thiên đường.
Tôi những muốn bật cười, thấy
vừa thương vừa ghét.
235
Không có cách thoát cuộc đời
khó nhọc,
Tôi ngẫm mình mà lo buồn phát
khóc.
Tôi học thầy số phận để thành
khôn,
Thế mà vẫn suốt đời làm anh
ngốc.
236
Lại lần nữa họa mi hót véo
von,
Hoa lại nở, làm ngây ngất tâm
hồn,
Hãy uống đi, uống mùi hương
thơm dịu,
Uống vào lòng cả tình yêu, cái
hôn
237
Đến bao giờ anh thôi cúi rạp
mình xuống đất
Trước lũ người bất lương, như
ruồi bu đĩa mật?
Thà nhịn đói còn hơn. Hãy nhớ:
sống ở đời
Cái hèn hạ là điều đáng khinh
và xấu nhất!
238
Anh đừng trách ở đời cái gì
rồi cũng mất.
Sống ngày nào cứ vui. Hãy nghe
tôi nói thật:
Nếu mọi cái ở đời mà vĩnh cửu,
bền lâu
Thì chẳng đến lượt anh được
sinh trên trái đất.
239
Thật luẩn quẩn là cái vòng
đời.
Thật hạnh phúc chỉ có hai
người:
Người thứ nhất - cái gì cũng
biết;
Và thứ hai là người dở hơi!
240
Thà im
tiếng còn hơn nổi danh nhưng nhục nhã.
Cũng đừng trách cuộc đời, đời
thế thôi, đừng lạ.
Tôi, Khayyam, thích nổi tiếng
thằng say,
Hơn được khen thông minh nhưng
bất lương, xảo trá.
241
Thà chịu cảnh đói nghèo với
người khôn và tốt
Hơn ngửa tay xin ăn bọn nhà
giàu bóc lột.
Thà nhá bánh cầm hơi, uống
nước lã một mình,
Hơn ăn tiệc cùng bàn với quan
lừa ngu dốt.
242
Đừng thấy áo quần sang mà
khinh đời.
Danh và tên của mình đừng đánh
rơi.
Vị giáo sĩ, nhìn kia, quần áo
rách,
Mà chững chạc, đàng hoàng,
thật hơn người.
243
Cùng bạn say cứ ăn chơi, cứ
tán.
Đừng ăn chay, đừng tụng kinh
buồn chán.
Tôi, Khayam, xin khuyên thật
thế này:
"Uống, ăn đi, và đừng ky
với bạn"
244
Lại lần nữa tim tôi buồn, lo
sợ.
Vì người yêu đã bỏ đi vô cớ.
Người ta mang cốc rượu đến cho
tôi.
Cốc đựng máu của trái tim tan
vỡ.
245
Các bí
mật thiên nhiên đang chìm trong bóng tối.
Chính vì thế mà ta không tài
nào hiểu nổi.
Nhưng ai dám vén màn che bí
mật thiên nhiên.
Sẽ bị cháy thành tro, vì chúa
trời bắt tội
246
Ông trời kia ở tít trên trời
xanh.
Rất nhẫn tâm, mù điếc với xung
quanh.
Anh phải tự lo thân, đừng ở
ác.
Nghèo hay giàu, anh vẫn phải
là anh.
247
Đừng quá chén mà thành say bí
tỉ.
Đừng xúc phạm bạn bè, đừng mất
trí.
Cả khi say anh vẫn phải là
người
Tốt, vui vẻ, dễ thương và tế
nhị.
248
Cuộc đời tan như nước chui
xuống đất.
Bắt đầu đâu, kết thúc đâu? Khó
thật!
Trời ác thay: thiêu ta cháy
thành tro.
Cả đến khói cũng bay đi đâu
mất.
249
Sáng hối hận rằng đêm qua quá
say.
Tôi quyết tâm bỏ uống rượu
hàng ngày.
Nhưng bây giờ tôi tiếc mình bỏ
rượu.
Hãy nhìn kia - hoa nở đẹp thế
này.
250
Thà bị lạc giữa những nàng
xinh trẻ.
Hơn giữa những cuốn sách dày
buồn tẻ.
Khi thời gian chưa uống hết
máu anh.
Hãy uống máu những chùm nho
đẫm lệ.
251
Ai nghiện rượu đến lấy râu
quét quán.
Người ấy sống tự do, không
buồn chán.
Không có ăn, túi rỗng, cũng
bất cần.
Trời có sụp, vẫn vênh râu bình
thản.
252
Tôi đã sống thật ngu và vô lý.
Tôi uống rượu mà nhạt phèo, vô
vị.
Tiếc rằng tôi đã làm trái ý
trời.
Tiếc phần lớn đời tôi, tôi bỏ
phí.
253
Anh khóc ngày hay khóc đêm
cũng vậy.
Cái hạnh phúc đời anh, anh
chẳng thấy.
Số phận anh trời quyết định
trên cao.
Người thông minh phải hiểu
ngay điều ấy.
254
Hãy nhìn xem anh là ai? Anh là
con số không.
Cả hôm nay, cả ngày mai anh là
con số không.
Sống hay chết, đồ ngu, con
người anh chỉ thế.
Cả bên
trong, cả bên ngoài, anh là con số không.
255
Sống chỉ cần sáu mươi năm
thanh thản.
Không cần giàu, chỉ cần nhiều
bè bạn.
Khi chính anh chưa bị vắt
thành bình.
Hãy làm bạn với bình khi buồn
chán.
256
Như treo lên sợi dây, đời mong
manh, dễ đổ.
Ai có thể kéo dài cuộc đời
mình đang có.
Vâng, đời
ngắn, nhưng anh đừng sống vội làm gì.
Có chết
sớm chúa trời cũng không khen điều đó.
257
Thưa thượng đế, rõ ràng con có
tội.
Cả phần xác, phần hồn, con
chẳng chối.
Nhưng con tin ngài tha thứ cho
con.
Cũng vì tốt mà con luôn phạm
lỗi.
258
Khi chia tay cả với nàng xinh
nhất.
Cũng đừng quá khổ đau, hoài
nước mắt.
Như giấc mơ, cái đẹp chẳng lâu
bền.
Dù cố giữ, cũng tuột bay đi
mất.
259
Không có trời, anh bó tay, hãy
nhớ:
Ngoài cái chết chẳng có gì
đáng sợ.
Nếu lúc nào cũng nghĩ đến ngày
mai.
Thì hạnh phúc hôm nay anh bỏ
lỡ.
260
Ai nổi tiếng bị thế gian ghen
ghét.
Người đức tài vì đức tài mà
chết.
Anh là ai, có tài giỏi đến
đâu.
Muốn sống được phải đừng cho
ai biết.
261
Ai ở đây hiểu ta bằng chủ
quán?
Trước ông ta đừng kiêu căng,
đừng phán.
Theo luật chung, hãy can đảm,
đừng chờ.
Đã vào đây ai cũng là bè bạn!
262
Cứ uống đi, từ thời xa xưa
nhất
Những người chết luôn nằm yên
dưới đất.
Ở đời này mọi cái giả, phù du.
Chỉ duy nhất điều này là có
thật.
263
Trời ghé sát tai tôi và nói:
Đừng trách oan cho ta mà tội.
Nếu tự ta được làm đúng ý
mình.
Ta thôi quay vòng đời mệt mỏi.
264
Cũng có thể ngày mai ta tới
đích, không đúng sao?
Hoặc không đạt những điều ta
yêu thích, không đúng sao?
Chẳng việc gì phải lo nghĩ,
buồn đau.
Anh thở than cũng thế thôi, vô
ích, không đúng sao?
265
Nếu bia rượu trong nhà ta có
sẵn.
Thì hãy uống, uống cho tiêu
buồn chán.
Đừng lo trời đang theo dõi bắt
anh:
Không có ta, ngài cũng thừa
cái bận.
266
Cốc rượu
tỏa mùi thơm như hương hồng ngây ngất.
Ta uống
rượu, tưởng khôn, nhưng hóa ra ngu nhất.
Nó moi hết ruột gan, cám dỗ,
khiến ta nhầm.
Ta tưởng ta lên trời, nhưng
lại chui xuống đất.
267
Đang say rượu, bước đi, tôi lớ
ngớ
Để bình rơi, may mà bình không
vỡ.
Tôi thầm ơn thượng đế, bởi đời
này
Tuy không rơi, đã quá nhiều
bình vỡ.
268
Người ta trách và chê tôi đủ
điều.
Rằng tôi gàn, tôi lì lợm, tôi
kiêu...
Nhưng đang yêu, hỏi cần gì thể
diện?
Nó chỉ cần cho những người
không yêu.
269
Như lạc đà suốt ngày ăn cỏ
gai.
Tôi vác nặng gánh đời trên đôi
vai.
Tôi chịu khó mà chủ tôi,
thượng đế,
Chẳng bao giờ khen tôi như
khen ai.
270
Thần số mệnh một hôm ghé tai
tôi nói nhỏ:
"Ta biết trái tim anh đầy
xót xa, đau khổ.
Ở đời này, than ôi, anh chỉ
một người thừa.
Anh có là kim cương cũng bị
đời ghét bỏ."
271
Đức Alla cứu tôi bằng cách cho
bốn cái:
Tên, sức khoẻ, trí khôn, và
tấm lòng nhân ái.
Bất kỳ ai trong ta có được bốn
điều này
Đều có thể yên tâm sống thảnh
thơi, thoải mái.
272
Đừng nhắm
mắt thờ ơ trước nỗi đau người khác.
Đừng xấu bụng nghĩ ai cũng lọc
lừa độc ác.
Đừng keo
kiệt, tham lam, đừng giành dật của đời.
Anh sẽ thấy đời vui, không khó
khăn, tệ bạc.
273
Chúng ta uống vì chúng ta vui
vẻ.
Vì bên ta là những cô gái trẻ.
Bọn người điên gọi ta là điên
Ừ thì điên, ta say nhưng tử
tế.
274
Bỏ ham muốn thấp hèn - anh
thành người cao thượng.
Không chê cười người điên -
anh thành người cao thượng.
Không cao
thượng là người xúc phạm kẻ yếu hơn.
Đỡ người khác đứng lên - anh
là người cao thượng.
275
Xưa nay tri thức và cái giàu
Như nước với lửa, không giống
nhau.
Người có của thường không ưa
tri thức.
Người có học luôn nghèo và
buồn đau.
276
Tôi dọc, biết hết mọi điều bí
mật
Trong sách vở và thiên nhiên,
trời đất...
Tiếc là tôi không biết một tý
gì
Về chính tôi - cái điều nên
biết nhất.
277
Tất nhiên tôi không ngu si,
hèn hạ.
Tôi khám phá đủ điều hay, cái
lạ.
Bảy mươi năm luôn suy nghĩ,
cuối cùng
Tôi hiểu tôi không biết gì hết
cả.
278
Sống ở đời có hai điều cơ bản
Giúp không rơi vào khó khăn,
tai nạn:
Không bạ ai cho ăn gì cũng ăn.
Không gặp ai cũng vội vàng kết
bạn.
279
Thế giới xung quanh không như
ta mong muốn.
Ta bất lực để dòng đời lôi
cuốn.
Thế mà ta vẫn tiếc: Ở đời này
Ta chết sớm mà sinh ra quá
muộn.
280
Thời chúng ta người thông minh
nghèo khổ.
Thằng ngu dốt thì chức quyền,
giàu có.
Hay nên chăng uống rượu để
thành ngu,
Để có chức, có tiền như chúng
nó?
281
Ngày lại ngày, như mặt trời
mới dậy
Tôi lại uống rượu nho vàng rực
cháy.
Người ta đồn chân lý đắng và
cay.
Thế thì nó trong cốc này, chắc
vậy.
282
Hãy nhìn đời từ tâm, đừng hậm
hực.
Đừng nhìn đời như một người
oan ức.
Đời là biển - chỉ một cách
vượt qua:
Bằng con thuyền những việc làm
nhân đức.
283
Không có rượu - cốc này thật
đáng ghét.
Chai trở thành vô hồn khi rượu
hết.
Bạn Khayyam chỉ duy nhất cốc
này
Từ khi biết mùi men cho đến
chết.
284
Anh đang yêu? - Thì cùng bạn
cứ say.
Cứ múa hát và đàn đúm suốt
ngày.
Mặc người tỉnh suốt đời lo với
nghĩ.
Đừng bao giờ để cốc rượu rời
tay.
285
Ai đủ khôn đoán được việc đời
này?
Vậy cứ vui, đừng để phí từng
giây.
Tôi chỉ tìm niềm vui trên trái
đất,
Nơi chúng ta ai cũng chết xưa
nay.
286
Đừng để
kiếm anh đâm người bạn - Đừng bao giờ.
Đừng nói những lời gây thù oán
- Đừng bao giờ.
Nếu ngọn lửa bất bình bùng
cháy, hãy đốt anh.
Đừng để lửa lan sang nhà bạn -
Đừng bao giờ.
287
Kinh Côran - cả các nhà hiền
triết
Cũng mất gần một năm mới đọc
hết
Nhưng thơ khắc trên cốc rượu,
thằng say
Không biết chữ mà đọc thông,
thật tuyệt.
288
Hỡi cô gái tôi yêu, xin dập
tắt
Lửa tình yêu bằng rượu vang
ngon nhất.
Hãy mang thêm để ta uống cùng
say,
Trước khi chết bị vắt thành
bình đất.
289
Tim chỉ sống bằng hy vọng,
tình yêu - Thôi, tìm đi.
Trên đời này người tốt có rất
nhiều - Thôi tìm đi.
Nhưng đừng tìm trong nhà thờ
ngột ngạt.
Không phải tìm Kaaba, mà tình
yêu - Thôi tìm đi.
290
Lòng sáng hơn khi cốc rượu
trên tay.
Cuộc đời trôi rất lặng lẽ từng
giây.
Tuổi trẻ, tình yêu chỉ thoáng
qua, hãy nhớ.
Mà thần chết luôn chờ anh đêm
ngày.
291
Hoa hồng đẹp, còn long lanh
sương đêm.
Nhưng hoa hồng không đẹp giống
mắt em.
Anh tự bảo: Khayyam, đừng buồn
nữa,
Vì ít ra, anh còn ở bên em.
292
Không tội
lỗi và trắng trong hơn cả - là tình yêu.
Trên đời
này chỉ một điều đáng giá - là tình yêu.
Ai chưa yêu, chưa cháy bởi lửa
tình
Là xác chết, vì đời đầy phép
lạ, và tình yêu.
293
Sống ở đời toàn cái buồn, cái
đau.
Trời bắt ta phải chịu thế từ
đầu.
Suốt nhiều năm tôi cố tìm,
quan sát
Mà người vui, hạnh phúc chẳng
thấy đâu.
294
Không phải tìm cái vui thấp
hèn.
Cũng chẳng vì tôi say hay
điên,
Mà xấu hổ vì sống không mục
đích,
Tôi uống rượu để tìm lãng
quên.
295
Đấng thượng đế trên cao kia
lúc vội
Đã nhắm mắt vắt ta thành con
rối.
Ta mà tốt, bị ngài đánh rất
đau.
Nhưng ta xấu - càng đánh đau
gấp bội.
296
Tôi nhấn chìm tuổi xuân trong
cái say.
Không có rượu, chẳng đáng sống
đời này.
Cay đắng, niềm vui bao nhiêu
năm, tất cả
Trong chiếc cốc tôi đang cầm
trên tay.
297
Hoa mới nở, hoa đã lại tàn
rồi.
Ta cũng thế, cả anh và cả tôi.
Vậy uống đi, hái hoa đi, bởi
lẽ
Đời chỉ đẹp trong nháy mắt mà
thôi.
298
Toàn giả dối - nhà thờ và đền
chùa.
Thế mà người đi cúng lễ nhiều
chưa!
Họ cúi lạy đến sứt đầu, sái
cổ.
Thế mới biết con người dễ bị
lừa.
299
Em tặng anh đôi môi em hồng
ngọc,
Rồi em đi, làm anh buồn, anh
khóc.
Ai từng sống trong con thuyền
Nô-ê
Mới không chìm trong biển tình
cay độc.
300
Cuộc đời này mà không còn
tiếng nhạc - chẳng là gì.
Thiếu rượu nho và con nai ngơ
ngác - chẳng là gì.
Vậy vui đi, say đi khi biết
mình sống tạm.
Vì thực chất trên đời mọi điều
khác chẳng là gì.
301
Ngay từ nhỏ tôi đã tin chúa
trời,
Tin địa ngục, thiên đường có ở
đời.
Sau, một người đã làm tôi sáng
mắt:
"Những cái ấy chỉ có
trong tim người."
302
Anh may mắn và làm ăn thành
công -
Sao cốc cạn và bình rượu trống
không?
Hãy uống đi, vì thời gian chắc
chắn
Mai sẽ lại lột trần anh, biết
không?
303
Rằng con người vừa trung
thành, vừa bội bạc.
Rằng số phận vừa nhân từ, vừa
độc ác.
Đừng trách trời - trời còn khổ
hơn ta.
Vì trên trời còn có nhiều trời
khác.
304
Cả thể xác, tâm hồn đau, mỏi
mệt.
Tôi ghen tỵ với những người đã
chết.
Biết nhờ ai giúp đỡ, chắc tôi
hư,
Bị thượng đế và cả người chán
ghét.
305
Không, trên đời không có cây
tri thức.
Ta, con người, luôn nhỏ nhoi,
bất lực.
Ta đam mê toàn điều xấu, tối
tăm.
Trước và sau, lòng ta đen như
mực.
306
Không một ai có quyền phá bỏ
Những gì do Alla mà có.
Nhưng chính ngài lại giết
chúng ta -
Thế thì hiểu được ngài rất
khó.
307
Anh cứ đi thật nhiều rồi sẽ rõ
Rằng không gì hay hơn ly rượu
nhỏ.
Như rõ ràng tiếng thủ thỉ
người yêu
Nghe hay hơn lời cầu kinh cha
cố.
308
Tôi không biết rồi ngày kia có
lúc
Tôi được tới thiên đường hay
địa ngục.
Còn các anh, nếu được hứa
thiên đường.
Hãy nhường tôi những niềm vui
trần tục.
309
Đoán hiểu được sự đời - không
một ai.
Tôi chẳng phí thì giờ lo tương
lai.
Nếu anh khôn, hãy sống bằng
hiện tại.
Đừng đau buồn nghĩ chuyện của
ngày mai.
310
Nếu anh biết điều gì, nên giấu
kỹ.
Đừng tin ai ở đời này nghi kỵ.
Bản thân anh ít lịch sự với ai
Thì với anh, người ta đâu tế
nhị.
311
Nếu tim anh không tối tăm, ở
đời
Anh sẽ có tình yêu, sự thảnh
thơi.
Vậy thì hoặc uống mừng, luôn
cạn chén.
Hoặc suốt ngày cầu kinh tạ
chúa trời.
312
Đời lặng lẽ trôi qua không dấu
vết
Như gió thổi ngoài đồng không
mỏi mệt.
Tôi xưa nay chưa một chút bận
lòng:
Tôi từ đâu và đi đâu khi chết?
313
Tôi học nhiều và đi nhiều đây
đó -
Không vì thế mà đời tôi bớt
khổ.
Nhưng tôi không than trách,
nói công bằng,
Thì cái tốt trên đời này cũng
có.
314
Dưới khóm hoa, bên bờ khe mát
lạnh
Hãy cùng bạn vui chơi, cùng
ngắm cảnh.
Vì ở đời, ai thờ rượu,
Khayyam,
Người ấy chẳng bao giờ thờ ảnh
thánh.
315
Tôi không tin những lời anh lảm
nhảm.
Vâng, thiên đường rất hay, ai
chẳng hám.
Nhưng ở đời, từ mạng sống
chúng ta
Đến tội lỗi, đều trời cho mượn
tạm.
316
Tôi thì rượu và tình, anh -
nhà thờ.
Tôi địa ngục, anh - thiên
đường đang chờ.
Ta không có lỗi gì vì số phận
Được thượng đế định trước từ
bao giờ.
317
Một khi ta không làm chủ cuộc
đời,
Thì thả sức cứ say và cứ chơi.
Đừng sợ chết, đừng buồn, đừng
oán trách,
Đừng phí công làm trái lại ý
trời.
318
Người thông minh thường vẫn
dạy chúng ta:
Ai mộ đạo, thấy rượu phải lánh
xa.
Không, Alla không cấm ta uống
rượu.
Mà ngược lại, ngài nói:
"Maixara!"(1)
319
Nào anh bạn, hãy mang rượu ra
đây.
Ta vỏn vẹn chỉ được sống hai
ngày.
Đừng sợ gì, đừng trách ai,
dũng cảm
Đón mọi điều, đón bằng cả hai
tay.
320
Hãy bằng lòng với những gì anh
có.
Anh sống tạm trên trần gian
đau khổ.
Dù anh giàu và hùng mạnh đến
đâu.
Chết cũng chẳng mang theo anh
xuống mộ.
321
Đời cứ trôi, chẳng thèm nghe
ai cả.
Thiếu rượu, tình - không có gì
đáng giá.
Sau chúng ta người khác sẽ lên
thay,
Như hết xuân tất nhiên là đến hạ.
322
Cứ để tim lửa tình luôn rực
cháy.
Cứ để cốc rượu luôn đầy, cứ
vậy.
Trời cho ta quyền hối lỗi,
nhưng tôi,
Tôi tuyên bố khước từ ân huệ
ấy.
323
Thượng đế sinh ra đất và trời.
Gieo cái đau vào trái tim
người.
Ngài còn bắt, giam sâu trong
đất
Bao nhiêu cô gái đẹp trên đời.
324
Hết khổ đau, ta sẽ được tự do.
Nhịn đói nhiều, ta sẽ được ăn
no.
Tiền bạc hết, sẽ có ngày có
lại.
Cốc rượu cạn rồi lại đầy, đừng
lo.
325
Tôi bị bệnh, phải nằm yên một
chỗ.
Rượu bị cấm, càng làm tôi thêm
khổ.
Không, vứt xa những thứ thuốc
này đi.
Chữa bệnh tôi chỉ là ly rượu
nhỏ.
326
Quyến rũ tôi là phụ nữ lả lơi.
Là cốc rượu làm say đến lịm
người.
Tôi muốn hưởng mọi niềm vui
trần tục
Cho đến khi bị tống ra khỏi
đời.
327
Tôi - số phận bắt buồn đau
trăm nỗi.
Anh luôn sướng, nhưng cũng
đừng vui vội.
Ở trên cao thượng đế biết,
đang lườm -
Ngài thích đùa và thường hay
thay đổi.
328
Vì trí thức bây giờ không được
giá,
Và thằng ngu đang trị vì thiên
hạ,
Nên tôi say, tôi uống để thành
ngu.
Mong nhờ thế thành giàu và
danh giá.
329
Đừng buồn đau vẩn vơ, đừng cay
cú.
Đừng trách đời đã cho anh lãnh
đủ.
Nhớ: Bên anh thần chết vẫn
luôn chờ.
Và hạnh phúc là uống say, đi
ngủ.
330
Đời là chuỗi buồn đau và khó
nhọc.
Ít tiếng cười mà quá nhiều
tiếng khóc.
Này anh kia, hãy vứt hết sách
kinh.
Hãy uống rượu, và uống xong -
đập cốc!
331
Vô lo tỉnh, vô lo cứ ngủ say.
Bao cái buồn phải xua hết; hôm
nay
Khi chính anh thành bình chưa
bị vắt
Thì phải vui, cốc rượu phải
rót đầy.
332
Tôi - cốc rượu trên bàn tay
run rẩy.
Anh, thằng ngốc, cầm sách Kinh
- thế đấy.
Rượu luôn làm tôi ướt, anh
khô.
Xuống địa ngục thì anh càng dễ
cháy.
333
Sáng, hoa hồng sương từng giọt
long lanh
Những bông mai như tuyết,
trắng trên cành
Tôi ngồi ngắm một bông đang hé
nụ.
Bỗng thấy mình sống lại tuổi
xuân xanh.
334
Tia nắng sớm vừa xuyên qua cửa
sổ.
Phải đánh cốc, rót đầy ngay
rượu đỏ.
Rượu nghe đồn là thuốc độc -
không sao.
Và chân lý vẫn luôn nằm trong
nó.
335
Các bí mật cuộc đời không ai
biết.
Cũng chẳng ai biết được ngày
mình chết.
Hãy uống đi, đời ngắn lắm,
uống đi.
Kẻo chết sớm, cốc này không
uống hết.
336
Không có gì cứu được mạng anh
đâu.
Cứ đến hẹn - người nghèo và
người giàu.
Xấu hoặc đẹp, đều biến thành
bụi đất.
Trước cái chết mọi người đều
như nhau.
337
Khi thân tôi được vắt từ bụi
đất.
Thượng đế trộn thêm nước cay
và mật.
Thành ra tôi luôn mâu thuẫn
suốt đời
Giữa mật ngọt tình yêu và nước
mắt.
338
Mấy anh chàng vắt bình kia
hăng hái
Quên lời dặn của các nhà thông
thái:
"Trong tay anh không phải
đất, coi chừng,
Mà là xác tổ tiên anh sót
lại."
339
Ta được dạy chỉ một điều buồn
tẻ:
"Sống tử tế sẽ thành ma
tử tế."
Vậy thì tôi suốt đời yêu và
say.
Hy vọng chết cũng trở thành
như thế.
340
Hãy vui lên, đừng tham, đừng
cáu giận.
Tìm mọi cách mà chiều lòng số
phận.
Đừng bao giờ xa rượu, xa người
yêu
Cũng đừng quên cuộc đời này
rất ngắn.
341
Sống mà không biết say, luôn
cau có
Thì thật ngốc, hoặc ít ra,
thật khổ.
Bản thân tôi được rượu dạy
điều này:
"Cứ uống đi, rồi mọi điều
sẽ rõ."
342
Tôi sống được bao lâu - trời
định sẵn.
Ta làm gì, đi đâu - trời định
sẵn.
Ta chẳng được tự do làm bất cứ
điều gì.
Vì mọi việc từ đầu - trời định
sẵn.
343
Lại lần nữa hoa hồng nở đầy.
Hãy cho người mang rượu ra
đây.
Hãy quên đi thiên đường, địa
ngục -
Chỉ trẻ con mới tin chuyện
này.
344
Vừa mới có mà lúc sau đã hết.
Vừa loé sáng đã tối đen, giá
rét.
Anh sinh ra, chưa hiểu để làm
gì
Thì thượng đế đã bắt anh phải
chết.
345
Vòng đời luôn luân chuyển,
đừng buồn.
Sau bình minh lại đến hoàng
hôn.
Ta từ đất, chết thành bụi đất
-
Cả thằng khờ và cả người khôn.
346
Thời chúng ta - im là khôn hơn
cả.
Sự tò mò chỉ gây thêm tai hoạ.
Và dẫu anh tai, mắt, lưỡi đang
còn.
Hãy mù câm và không nghe gì
cả.
347
Tôi chỉ uống với bạn bè - thế
đấy.
Tôi uống rượu vì ý trời muốn
vậy.
Nên bảo tôi bỏ rượu, khó vô
cùng.
Ai dám trái lời chúa trời đã
dạy?
348
Xuống địa ngục cùng người
khôn, dù khổ,
Còn có thể chịu cực hình ở đó
Hơn phải theo thằng ngốc lên
thiên đường.
Xin thượng đế tha cho con điều
đó.
349
Ta, người trần, liệu được sống
bao lâu?
Hãy vứt ngay câu hỏi ấy khỏi
đầu.
Đừng cố tránh cái điều không
thể tránh.
Còn bây giờ, hãy rót rượu ra
mau!
350
Ta bước chân vào đời này tội
lỗi
Rồi đi ra - đời vẫn không thay
đổi.
Ta từ đâu, đi đâu - không ai
hay.
Chỉ biết ai cũng nháo nhào
sống vội.
351
Kể từ ngày được sinh trên trái
đất
Tôi hiểu rượu chính là điều
hay nhất
Tôi ngạc nhiên thấy rượu bán
rất nhiều.
Ngạc nhiên hơn - giá cũng
không quá đắt.
352
Càng về già, càng uống nhiều
cho bõ.
Rượu giúp ta quên mọi điều đau
khổ.
Tôi chết đi, hãy lấy rượu lau
người.
Nhớ trồng giúp một giàn nho
trên mộ.
353
Anh mang lo như nô lệ mang
gông.
Mà tiếc thay, toàn những
chuyện viển vông.
Trong khi anh suốt ngày đau
với khổ.
Mọi việc trời đã định trước,
biết không?
354
Anh - suốt ngày lo đọc kinh,
tính toán.
Tôi - uống rượu cùng người yêu
và tán.
Cuộc đời tôi dành cho rượu và
tình.
Không để phí như anh đâu, anh
bạn.
355
Xin thượng đế hãy ban ơn, xức
dầu
Cho cô gái luôn làm tôi buồn
đau.
Thượng đế nghe, bảo tôi:
"Con tốt bụng,
Đáng được hưởng một tình yêu
bền lâu".
356
Anh đã thấy có người nào xưa
nay
Đã ra đi còn quay lại đời này?
Không, cẩn thận, cuộc đời tuy
độc ác,
Nhưng mất đi là mất mãi từng
giây.
357
Ê, anh kia, uống đi, đừng ngủ
gật.
Xin hãy nhớ một điều đơn giản
nhất:
Chưa có ai từng sống lại bao
giờ.
Và cả ta rồi cũng chui xuống
đất.
358
Nếu anh muốn bằng người, không
thua ai
Thì phải uống hàng ngày - từ
thứ hai
Đến thứ ba, tư, năm và sáu,
bảy.
Còn chủ nhật thì phải uống gấp
hai.
359
Một thằng bé chơi bên nhà
thông thái,
Vừa nghịch đất, vừa reo cười
thoải mái.
Ông kia nhìn, chỉ khẽ nói:
"Này con,
Đừng nghịch xác các anh hùng
vĩ đại."
360
Rượu là cái đáng ta thờ sớm
tối.
Lãng phí rượu sẽ bị trời bắt
tội.
Anh để rơi nước mắt - chẳng hề
gì.
Nhưng đổ rượu - anh là người
có lỗi.
361
Còn được uống đều đều - hãy
mừng đi, Khayyam.
Được ngồi
cạnh người yêu - hãy mừng đi Khayyam.
Và dòng chảy cuộc đời một ngày
kia sẽ cạn,
Nhưng
rượu anh còn nhiều - hãy mừng đi, Khayyam
362
Đời phù du, mỏng manh như giấc
mộng.
Mọi cái đến rồi trôi qua nhanh
chóng.
Đừng bận tâm về quá khứ, tương
lai.
Ta chỉ được mấy ngày vui để
sống.
363
Ai cau có và buồn lo vô cớ
Thì phải sống suốt đời trong
nỗi sợ.
Tôi, Khayyam, uống, uống nữa,
chừng nào
Nhạc chưa tắt và cốc tôi chưa
vỡ.
364
Tôi và anh như chim nhốt trong
lồng,
Không tự vào, mà rồi ra cũng
không.
Và cứ thế trời bắt ta phải
chết
Trong đau buồn và lo lắng, bất
công.
365
Khi mỗi bước của đời tôi
thượng đế
Đã định trước từ ngày trong
bụng mẹ,
Nghĩa là tôi phạm tội đúng ý
ngài
Và ở mức được ngài tha, hẳn
thế.
366
Còn đang sống, tôi còn vui,
còn say.
Mang thật nhiều, thật nhiều
rượu ra đây.
Tôi sẽ uống đến ngã lăn ra ghế
Nhưng tất nhiên cốc rượu vẫn
trên tay.
367
Ramazan -
tháng ăn chay, chán thật.
Phải nhịn đói tụng kinh hoa cả
mắt.
Nên tôi nhầm, uống phải rượu,
Alla
Chắc tha thứ cái tội này nhỏ
nhặt.
368
Tôi nhìn rượu mà thấy như máu
đỏ
Liền tự nhủ: "Uống làm
gì, thôi bỏ."
Nhưng hình như ai đó nói bên
tai:
"Không có máu, sống làm
sao hả bố?"
369
Cốc không rượu thì buồn không
chịu nổi
Ăn cái gì cũng nhạt phèo -
phải nói
Đời bắt ta chịu trăm bệnh đau
buồn,
Chỉ có rượu là giúp ta chữa
khỏi.
370
Không uống rượu đời này là rất
khó.
Không có rượu, chân đứng yên
một chỗ.
Khi người ta đưa cốc rượu mời
tôi,
Thì tất nhiên tôi sẽ cầm lấy
nó.
371
Ta tìm thầy học chân lý, rồi
ta
Cũng thành thầy dạy trẻ khắp
gần xa.
Vậy chân lý nó ở đâu - ở chỗ
Thầy và trò đều sẽ chết, thành
ma.
372
Anh thì luôn lo nghĩ chuyện
tương lai.
Tôi sống bằng hiện tại, bởi
ngày mai
Dù có muốn hay không, ta cũng
chết.
Tức cả anh, cả tôi, không trừ
ai.
373
Mặc người khác cười chê, nào
lại đây.
Hãy hát đi, hãy cầm cốc lên
tay.
Ta cùng uống, bán cả nhà để
uống.
Và uống xong đập vỡ chiếc cốc
này.
374
Cái đẹp nhất từ bàn tay tạo
hóa - là con người.
Vừa cao thượng, thông minh,
vừa hèn hạ - là con người.
Nếu cuộc đời là chuỗi hạt, tất
nhiên,
Viên đẹp hơn, to hơn và vô giá
- là con người.
375
Bỏ uống rượu và suốt đời không
yêu?
Thế thì chết còn hơn, bởi một
điều:
Đời rất ngắn, tiếp theo là cái
chết.
Mà những gì sót lại cũng không
nhiều.
376
Người hiểu rõ luật thiên
nhiên, chắc chắn
Không bao giờ quá vui hay quá
giận.
Biết mọi điều ác thiện sẽ trôi
qua.
Mà thiện ác còn tùy ta nhìn
nhận.
377
Tim tôi yêu, nhức nhối - hãy
tha thứ cho tôi.
Ý nghĩ đầy tội lỗi - hãy tha
thứ cho tôi.
Còn bàn tay, hễ thấy rượu là
chìa.
Chân say không đứng nổi - hãy
tha thứ cho tôi.
378
Ngày nào qua, hãy quên ngay
ngày ấy.
Đời chẳng đáng để ta buồn như
vậy.
Không hôm qua, cũng chẳng phải
ngày mai
Ta phải sống hôm nay thôi, nhớ
lấy.
379
Cuộc đời này chưa bằng hai hạt
thóc.
Đừng bỏ rượu mà bị coi là
ngốc.
Đừng vẩn vơ mơ tưởng chuyện
thiên đường.
Tốt hơn hết, xin mời anh cạn
cốc.
380
Trừ cốc rượu và tình yêu - hết
thẩy
Gia tài tôi - muốn lấy gì thì
lấy.
Quá nửa đời nổi tiếng một
thằng say.
Đến lúc chết chắc thằng tôi
vẫn vậy.
381
Đừng nhíu mày vì đời lắm buồn
đau.
Đừng bận lòng lo nghĩ chuyện
đâu đâu.
Hãy làm đầy cuộc đời anh bằng
rượu,.
Như rót đầy cốc rượu này chúc
nhau.
382
Chỉ thằng ngốc mới ăn chay,
tụng kinh.
Cái ta cần là cốc rượu và
tình.
Yên tâm đi, Khayyam, sau khi
chết
Xác của anh cũng bị vắt thành
bình.
383
Vào lò gốm tôi giật mình khi
thấy
Anh thợ trẻ đang nhẫn tâm bẻ
gãy
Một cánh tay người hành khất,
và rồi
Nhào với đầu một ông vua cạnh
đấy.
384
Ngài làm vỡ bình của tôi, ôi
thượng đế.
Làm tôi khát, khô cháy môi, ôi
thượng đế.
Bình rượu ngon mà đổ phí thế
này
Thì đích thị ngài say rồi, ôi
thượng đế.
386
Nào, hát đi, cô gái, đừng ỡm
ờ.
Nàng và ta say từ sáng đến giờ
Ta tiếp tục say suốt đêm, đến
mức
Không biết mình đang sống thật
hay mơ.
368
Ta bị tước hy vọng đã lâu nay.
Tước quyền yêu, quyền sống đã
lâu nay.
Thế là ta phải đau buồn đói
khổ
Ở đời này trống rỗng đã lâu
nay.
387
Hỡi thượng đế, hãy cho cái con
cần.
Đừng để lũ đê hèn cho con ăn.
Cũng nhân tiện, ngài hãy cho
con uống.
Uống thật say, quên bao nỗi
nhọc nhằn.
388
Cái trong cốc không phải là
nước lã.
Hãy uống đi, không có gì hèn
hạ.
Vì ngày mai, chết bị vắt thành
bình.
Có thể ta sẽ khát nhiều hơn
cả.
389
Không trốn được số trời, buồn
làm gì?
Hơi đâu mà oán đời, buồn làm
gì?
Hãy uống đi, quên mọi điều đau
khổ.
Nào uống hết một hơi, buồn làm
gì?
390
Tranh luận nhiều như thế ích
gì không?
Có ích gì khi bàn chuyện viển
vông?
Hãy mang rượu ra đây ngay,
nhân thể
Gọi cho thêm mấy cô gái má
hồng.
391
Hãy cúi xuống rót thật đầy,
rót đi.
Để ta uống đến kỳ say, rót đi.
Bạn bè phản, chỉ quán này
không phản.
Nên ta ngồi uống ở đây, rót
đi.
392
Hãy dũng cảm nhìn trời xanh
trên đầu.
Hãy uống rượu để xua hết buồn
rầu.
Sớm hoặc muộn, ai cũng thành
bụi đất.
Cái ngày ấy cũng chẳng chừa
anh đâu.
393
Môi cốc rượu và đôi môi người
yêu
Là những cái tôi cần, quả
không nhiều.
Tôi làm bạn với cả hai, vì thế
Tôi vào quán suốt từ sáng đến
chiều.
No comments:
Post a Comment