Truyện ngắn. Thái Bá Tân
“Chết,
người đàn bà ấy lại trốn viện rồi!”
Ông Nghiêm Bảo Huyền giật mình ngừng
uống, cốc bia treo lơ lửng trước mặt.
Ông vốn người Bắc, cán bộ kháng chiến
cũ sau giải phóng lấy vợ Nam rồi ở luôn đây, và hiện đang là chủ tịch một huyện
lớn tỉnh Kiên Giang. Cùng là bạn chăn trâu hồi nhỏ, lâu không gặp nhau nên lần
này tới đây công tác, tôi được ông sốt sắng giúp đỡ. Nhiễm cái thói ăn nhậu của
dân Nam Bộ, ngày nào ông cũng tìm cách lôi tôi đi đâu đó, có hôm mãi khuya mới
về.
“Ai vậy?” tôi hỏi.
“Một người đàn bà điên. Một mụ điên
như ở đây người ta quen gọi”.
Đang giữa trưa, bên ngoài trời nắng
chói. Khác mọi ngày, hôm nay gió không thổi từ phía sông nên không khí càng trở
nên ngột ngạt. Trên bãi rác của khu chợ vắng khách có một người đàn bà tóc bạc
trắng mặc bộ quần áo bệnh viện nhem nhuốc bây giờ không biết gọi màu gì, một
bên quần rách quá gối, chiếc áo mất hẳn nửa ống bên phải. Tay ôm khư khư một
khúc gỗ, bà ta vừa cúi xuống tìm nhặt cái gì đó, vừa tỉnh thoảng đứng thẳng
người lắc lắc khúc gỗ như ru con, miệng lẩm nhẩm không hiểu hát hay nói. Thoạt
nhìn cũng biết ngay là người điên, điên nặng chứ không phải tâm thần.
“Ru con đấy”, ông Huyền chép miệng.
“Khéo lại bị tàu xe cán chết. Tội nghiệp”.
Lúc ấy người đàn bà điên nhặt được
cái gì đen đen, hình như một con chuột chết, giơ lên ngắm nghía rất kỹ rồi làm
động tác như định cho nó vào miệng, không hiểu sao cuối cùng lại vứt đi, hăm hở
tìm cái khác thú vị hơn, tay vẫn lắc lắc “ru con”. Chiếc miệng móm cười như
khóc.
“Không ít các bà mẹ vì con chết mà
phát điên”, tôi nhận xét vu vơ.
“Vâng. Trường hợp này còn kinh khủng
hơn. Chính bà ta tự giết con mình. Bóp mũi cho đến chết, lúc đứa bé mới tám
tháng tuổi!”
Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc. Ông
Huyền không đáp ngay, lặng lẽ uống một ngụm bia rồi buồn bã nhìn về phía bãi
rác ngoài chợ. Nắng vẫn chói chang nghẹt thở. Hình như ông rơm rớm nước mắt.
“Đúng thế đấy, nhưng không như ông
nghĩ đâu. Số là vào cuối năm 1966 giặc càn mạnh ở vùng này. Bà ta là cơ sở cách
mạng chuyên nuôi giấu cán bộ, thường là cán bộ cao cấp. Một hôm chúng bất ngờ
ập đến đúng lúc bà ta bế con đưa cơm xuống hầm cho một ông rất cỡ. Được người phía
trên ra hiệu, cả ba đóng nắp hầm, ngồi im không dám thở. Hầm nằm sâu dưới một
bụi chuối trong góc vườn.
Tốp lính rằn ri tìm kiếm hồi lâu
trong nhà không thấy gì bèn bỏ ra tìm ngoài vườn. Ngồi bên dưới, họ nghe rõ
tiếng những chiếc thuốn mũi nhọn chọc sâu xuống đất. Không hiểu sao lần này
chúng tìm kiếm rất kỹ, có thể được chỉ điểm từ trước. Bất ngờ đứa bé bỗng ọ ẹ
khóc, chắc vì phải ở lâu trong cảnh ngột ngạt, lại đúng lúc mũi một chiếc thuốn
xuất hiện trên nóc hầm bí mật. Nghĩa là chúng đang ở ngay phía trên. Như cái
máy, bà ta úp tay mình lên khuôn mặt bé xíu của con. Úp chặt. Mạng sống của con
hay mạng sống của đồng chí cán bộ và cả của chính mình nữa? Lợi ích riêng tư
hay lợi ích cách mạng? Chắc bà mẹ trẻ tội nghiệp đã phải tự hỏi mình những câu
hỏi không dễ trả lời này trong giây phút cực kỳ nguy hiểm và ngắn ngủi ấy. Ngắn
ngủi nhưng cũng đủ dài để giết chết đứa bé...”
Ông Huyền lại im lặng hồi lâu. Lần
này thì tôi thấy ông khóc thực sự. Trên bãi rác, người đàn bà điên, mụ điên,
đang ngồi, tay ôm chặt khúc gỗ, lắc lắc người theo những lời ru vô nghĩa. Nhưng
khác ông Huyền, bà ta cười.
Cuối cùng, tôi lên tiếng:
“Sau đó thì sao?”
“Lúc ấy tôi cũng là cán bộ nằm vùng ở
đây, có điều cách mấy nhà và không quan trọng lắm, tức là chức vụ nhỏ. - Ông
Huyền đáp. - Chẳng hiểu nếu là tôi, tôi có cam tâm nhìn cảnh ấy không hay giật
lấy tay bà ta, cứ để đứa bé khóc, muốn ra sao thì ra”.
“Rồi sau đó?” tôi nhắc lại câu hỏi.
“Sau đó bọn lính bỏ đi. Ông cán bộ
được cứu thoát, nhưng bà ta từ chối không giấu ông ấy trong nhà nữa. Cũng chẳng
che giấu ai thêm từ đó. Rồi suốt mười năm trời bà ta câm lặng như người vô hồn,
vô tri giác. Cho đến một hôm, khoảng mấy tháng sau giải phóng, ông cán bộ kia
quay lại thăm hỏi ân nhân mình với rất nhiều quà cáp. Lúc này ông ta đã là một nhà
lãnh đạo lớn ai cũng biết tên. Vậy mà con người câm lặng vô hồn ấy bỗng dưng
nhảy xổ vào cấu xé, bóp cổ ông ta, khiến mấy người đi cùng xông vào cứu rồi đưa
ra ô tô đi luôn. May chiếu cố công lao cũ mà bà không bị bắt tù mọt gông. Một
thời gian sau bà lên thành phố, tìm được đến nhà ông lãnh đạo ấy và suốt ngày
réo tên lên mà chửi. Bà đã bị điên, tất nhiên. Bây giờ mỗi lần trốn bệnh viện
bà vẫn tìm cách lên đó với mục đích ấy, nhưng người ta luôn đề phòng, vả lại
bệnh tình đã nặng, làm được điều này không dễ. Cái tên mụ điên bắt đầu từ đó.
Có người đề nghị phong mụ làm Bà Mẹ Anh Hùng. Cũng có người nói phải đưa ra tòa
xử tội như một tên giết người...”
“Còn chính quyền?”
“Chính quyền thì đưa mụ vào nhà
thương điên như ông thấy”.
Ông Huyền thở dài nói tiếp:
“Cũng đúng thôi vì còn biết làm gì
khác? Thế mà có dạo báo chí làm rùm beng về vụ này, tâng bốc lên mây như tấm
gương cách mạng chói ngời. Nghĩ mà sợ. Tấm gương giết con”.
Tôi cũng thấy sợ nên vội đồng ý khi
ông đề nghị về sớm dù bữa nhậu còn dang dở. Cả hai chúng tôi lặng lẽ lủi nhanh
như những thằng ăn cắp sợ bị phát hiện.
Dọc đường, ông Huyền chợt hỏi tôi:
“Là nhà văn, chắc ông đã đọc Guy de
Maupassant?”
“Vâng. Thì sao?”
“Thì tôi mượn đoạn kết truyện ngắn Mụ Điên của ông ta để kết thúc câu chuyện
mụ điên ngày hôm nay. Nó là một phần, tiếc rằng phần khủng khiếp nhất của chiến
tranh mà tôi không muốn nhớ, và “tôi mong
con cháu chúng ta sau này sẽ không bao giờ biết tới chiến tranh nữa”. Vâng,
ông ta nói nguyên văn thế đấy.
Nói vậy chứ ông Nghiêm Bảo Huyền bạn
tôi chắc vẫn nhớ đến nó luôn. Bằng chứng là mấy hôm sau, khi chia tay tôi ra
Bắc, bỗng nhiên ông hỏi:
“Không hiểu cái ông cán bộ cao cấp
kia có lúc nào bị lương tâm cắn rứt không nhỉ?”
“Chắc
là có, - tôi đáp. - Nhưng phải lo việc quốc gia đại sự, những người như ông ta
ít thời gian lắm”.
Hà Nội, 2004
No comments:
Post a Comment