Truyện ngắn. Thái Bá Tân
Đoàn
tàu Hà Nội - Vinh rầm rập chạy qua như mũi khoan khổng lồ xuáy sâu vào lớp
không khí đặc quánh của một đêm hè không gió, ngột ngạt. Đứng bên cửa sổ phòng
mình, ông Phát nhìn theo cho đến khi ngọn đèn đỏ tín hiệu sau đuôi đoàn tàu chỉ
còn là một chấm nhỏ, rung rinh rồi tắt hẳn. Theo lịch là chín rưỡi nhưng tàu
thường về chậm, nên bây giờ chắc đã muộn.
Sự yên tĩnh lại bao trùm lên khu xóm nhỏ nằm dọc theo chân
núi Bạc, ngay sát ga Mỹ Lý. Lớp không khí bị đoàn tàu khoan thủng bây giờ được
lấp đầy lại.Từ đâu đấy phía kênh Nhà Lê có tiếng máy bơm nước đều đều vọng lại.
Ông đứng như thế rất lâu, bề ngoài thanh thản nhưng trong
lòng không vậy. Ý nghĩ ông rời rạc, lẫn lộn và ông khó chịu với sự rời rạc, lẫn
lộn đó. Rồi việc nọ xọ việc kia, ông khó chịu cả với anh con trai mãi không
thấy về, dù ông biết giờ này nó chưa thể về được. Khi đi, con ông báo như thế.
"Đêm
nay, vâng, nhất định đêm nay mình sẽ nói với nó điều ấy. Nói hết tất cả để khỏi
do dự thêm nữa. Nó về là bắt đầu ngay. Bắt đầu từ điều cần nói nhất."
Quyết định dứt khoát và rõ ràng ấy làm ông dễ chịu hơn đôi chút. "Nhưng
mình sẽ bắt đầu thế nào nhỉ? Không lẽ cứ nói: Bắc này, con lớn rồi, bố nghĩ đã
đến lúc có thể cho con biết sự thật, cái sự thật vì con bố phải che giấu hàng
chục năm nay. Con sẽ ngạc nhiên nhưng đừng vội oán ghét bố. Bố... Bố không phải
là bố của con. Hơn thế, bố là thằng giết người,
giết chính bố đẻ của con và cũng là một đồng chí của bố..."
Ông
Phát không dám nghĩ tiếp. Ông tưởng tượng thấy phản ứng của thằng Bắc. Vốn vô
tư, bồng bột, lúc đầu nó sẽ đứng nghe lơ đãng như mọi lần nhưng khi hiểu được ý
nghĩa câu nói kia, nó sẽ ngơ ngác nhìn ông, hai mắt mở to vì ngạc nhiên. Sau
đó... Sau đó có thể nó sẽ hoảng sợ lùi
lại mấy bước, có thể tiếp tục đứng lặng với vẻ mặt ghê tởm và căm giận. Cũng có
thể nó là người chín chắn hơn ông tưởng. Nó sẽ bình tĩnh nghe hết mọi chuyện và
tha thứ cho ông. Nhiều tình huống có thể xảy ra, ông không hình dung hết. Ông
chỉ biết chắc một điều, là sau chuyện này quan hệ giữa hai bố con ông sẽ không
còn như trước. Thậm chí ông sẽ chẳng được gọi nó là con. Điều ấy sẽ làm ông khổ
tâm.
Bỗng
ông thấy mệt mỏi ghê gớm, người rủn ra, lảo đảo như sắp ngã. Ông đưa tay nắm
chặt hai song sắt quét sơn mát lạnh và nhìn đăm đăm vào màn đêm trước mặt. Xa
xa, những thửa ruộng mới gặt ánh lên màu nước bàng bạc. Đêm không trăng, sáng
thế, chắc trời phải nhiều sao lắm...
*
Chuyện
đã lâu nhưng trong đầu ông Phát tất cả còn mới nguyên như vừa xảy ra hôm qua.
Vâng, chính ông đã giết bố thằng Bắc. Bằng chính đôi tay này đây. Đó là một sự
thật không thể chối cãi, mà ông cũng không bao giờ có ý định chối cãi nó. Ngược
lại, hôm nay ông muốn tự mình nói ra tất cả.
Năm
ấy, trong chuyến tàu thực dân Pháp chở ông và nhiều tù chính trị khác ra Côn
Đảo, người ta phát hiện thấy một tên chỉ điểm trà trộn trong anh em tù nhân.
Hắn đã gây không ít tai họa. Cuối cùng tổ chức Đảng bí mật quyết định trừng trị
hắn. Kế hoạch thật đơn giản: đêm đến chờ tất cả ngủ say, lợi dụng bóng tối và
bọn cai tù vắng mặt, ba người sẽ lần tới chỗ hắn nằm - đã được xác định trước
và đánh dấu cẩn thận - trùm chăn lên người hắn; một người giữ chân, một giữ
tay, người còn lại bóp cổ; xong, lặng lẽ quẳng xác hắn xuống biển. Vì là người
khỏe hơn nên ông Phát nhận phần bóp cổ. Kế hoạch được thực hiện êm thấm - không
tiếng động, không chống cự, xung quanh không ai hay biết. Đêm ấy ông Phát trằn
trọc mãi không sao ngủ được. Dù sao đây cũng lần đầu ông giết người, tuy đó là
con người xấu xa và đáng phải chết.
Thế
mà sáng hôm sau, lạ lùng thay, khi tỉnh dậy người đầu tiên ông nhìn thấy không
ngờ lại chính là tên chỉ điểm nọ. Trong đời chưa bao giờ ông ngạc nhiên và từ
ngạc nhiên trở thành lo sợ đến thế. Nghĩa là ông và các bạn ông đã giết nhầm ai
đó. Ai? Chỉ nửa giờ sau ông biết được người ấy là một đồng chí trung kiên ông
mới quen trên tàu. Suốt mấy ngày liền ông như người mất hồn, âm thầm đau xót,
dằn vặt lương tâm và hối hận.
Hòa bình lập lại, ông tìm đến gia đình người ấy với ý định
kể hết mọi chuyện. Có thế lòng ông mới thanh thản phần nào. Tuy nhiên khi đến
nơi, ông chỉ thấy một phụ nữ trẻ đang bệnh nặng và đứa bé ba tuổi. Chỉ hai mẹ
con với nhau, không người thân, không ai giúp đỡ. Vậy là ông không thực hiện
được ý định xám hối của mình, ít nhất vào lúc này.
Ông tự giới thiệu ông là bạn thân cùng ở tù với chồng chị,
kể nhiều chuyện tốt đẹp và về cái chết anh dũng của người chính ông đã giết.
Ông nói ông đã hứa với người chết, và bây giờ xin được giúp đỡ, chăm sóc đứa bé
và chạy chữa thuốc thang cho mẹ nó. Ông định khi nào chị khỏi bệnh sẽ tự thú
hết rồi ra đi. Oái oăm thay, người đàn bà ấy cứ ốm yếu mãi. Cuối cùng, để hợp
pháp hóa sự có mặt kéo dài của mình, ông xin được cưới chị. Vậy là ngoài ý
muốn, ông đã phạm một trong những tội kinh khủng nhất của con người: giết một
người để lấy vợ người ấy. Nhưng ông không còn sự lựa chon nào khác.
Hai năm sau thì vợ ông chết. Từ ấy đến nay ông sống một mình
nuôi thằng Bắc, con riêng của vợ và bây giờ đương nhiên là con ông. Ông quyết
định chờ đến tuổi trưởng thành sẽ nói hết cho nó biết. Hè vừa rồi thằng Bắc tốt
nghiệp phổ thông, thấy con vui quá, ông lại chần chừ. “Thôi, để nó yên tâm thi
đại học đã, sau hẵng hay. Bấy nhiêu năm chờ được, thêm vài tháng có là bao.”
Rồi con ông thi đậu đại học, có giấy gọi tập trung mười ngày nay mà ông vẫn
chưa nói ra được những điều muốn nói. “Mai! Nhất định mai sẽ nói!” Nhưng cái
ngày mai ấy lại liên tục được hoãn cho những ngày mai khác, và lần nào cũng có
lý do chính đáng. Càng gần tới ngày con lên đường, nghĩa là tới thời hạn cuối
cùng không thể kéo dài thêm được nữa, lòng ông càng bối rối. Ông vừa sợ, vừa
chờ đợi giây phút ông nghĩ phải đến và nhất định sẽ đến.
*
Ông
Phát vẫn đứng yên bên cửa sổ, trầm ngâm nhìn khoảng không mờ ảo trước mặt.
Tiếng máy bơm phía kênh Nhà Lê đang chạy đều đều không hiểu sao bỗng nhiên im
bặt. Xung quanh là sự tĩnh mịch gần như tuyệt đối, điều đó càng làm ông thêm
nôn nao khó tả.
Thằng
Bắc vẫn chưa về. Ông không giận vì mai đã là ngày lên đường. Nó phải tạm biệt
bạn bè và nhiều thứ khác. Nó là thằng bé ngoan, biết nghe lời, nhưng dù sao ông
vẫn có cảm giác như ít nhiều bị xúc phạm. Ông là bố mà vào đêm cuối cùng này nó
nỡ để ông ở nhà một mình thế này ư?
Như
những người có tuổi khác, ông sống với quá khứ nhiều hơn hiện tại, luôn co mình
chìm trong suy nghĩ và những lời độc thoại âm thầm bất tận. Còn con ông thì
ngược lại - sôi nổi, ào ạt, vô tư, đến mức nhiều lúc ông cho là hời hợt. Cái hố
ngăn cách hai bố con ông ngày càng lớn hơn. Còn ngày mai thì như con chim đủ
lông đủ cánh, nó sẽ xa ông, có thể xa mãi mãi, nếu không kể sau này một năm đôi
lần nó trở lại thăm ông ở ga xép bé nhỏ, yên tĩnh này...
Thế
là ngày mai con ông đi xa. Nên buồn hay vui? Ông không biết, chỉ biết ông là
một phần của quá khứ sót lại, còn con ông là cả tương lai đang lao về phía
trước. Ông chỉ là chiếc lá vàng trên cây xanh cuộc đời sắp rơi xuống để tan vào
đất, làm phân nuôi sống những chiếc lá khác non hơn là con ông và những đứa như
nó. Ông biết thế. Ông biết cả việc ông đang lặng lẽ hy sinh vì con, như chiếc lá
thối lặng lẽ lìa cành, nhường chỗ những chồi non mới nhú. Đó là quy luật. Đó
cũng là điều cần thiết. Nhưng phải chăng vì thế mà ông không có quyền đòi hỏi
người khác biết đến sự hy sinh của ông? Phải chăng bây giờ, sau bao năm giữ kín
điều ấy trong lòng, - vì con ông, vì cuộc sống thanh thản của nó, - ông vẫn
chưa có quyền nói hết sự thật để nó, một thanh niên khỏe mạnh, san bớt gánh
nặng mà lúc này cơ thể già nua, rệu rã của ông đã bắt đầu không kham nổi?
Không! Nhất định ông phải nói!
*
Thằng
Bắc chỉ trở về khi con gà trống nhà bên rụt rè cất tiếng gáy đầu tiên.
-
Ấy chết, bố chưa ngủ à? - nó hỏi. - Bố thức làm gì khuya thế?
-
Bố đợi con, - ông Phát đáp. Và để khỏi do dự thêm, ông quyết định đi thẳng vào
câu chuyện. Cố giữ bình tĩnh, ông khẽ bắt đầu bằng cái câu mà ông nghĩ rất kỹ
trước đó: - Bắc này, bố có chuyện muốn nói với con. Bố...
-
Bố chờ con tí nhé,- thằng Bắc nói rồi chạy vội ra bể nước. Ở đó, nó vừa ồn ĩ
dội nước lên người, vừa ầm ừ hát bài hát ngộ nghĩnh nào đó. Rõ ràng nó đang
vui. Vui vì cuộc gặp bạn bè vừa rồi và vì cả những gì đang chờ nó phía trước.
Đứng
trong nhà, ông Phát hình dung rõ từng bắp cơ trên cơ thể để trần khỏe mạnh của
nó. Bất giác nghĩ đến mình, ông lại thấy buồn. Lần nữa, quá khứ lại hiện lên
trước mặt, rành rọt và đều đặn như cuốn phim chiếu hết bây giờ được cho lên máy
chiếu lại. Những lời chuẩn bị sẵn định nói bỗng biến đâu mất. Ý nghĩ rằng ông
là kẻ giả dối, một thằng giết người lại lần nữa dày vò ông. Cái mệt từ đâu bỗng
ập đến. Đôi vai gầy của ông nhô cao, lưng còng xuống, người như bé hẳn lại, còn
chân thì run đến mức ông sợ ngã khuỵu, liền ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.
Ngoài
sân, thằng Bắc vẫn tắm và ầm ừ hát tiếp bài hát ngộ nghĩnh của nó. Ông Phát lại
nhìn thấy rõ từng bắp thịt khỏe mạnh của nó. Ông nhắm mắt. Cơ thể to khỏe ấy cứ
to dần, to dần, còn hình người méo mó, xộc xệch của ông thì mỗi lúc một bé,
cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ rồi biến mất dưới sức nặng của quá khứ đau
buồn. Còn nếu ông trút được gánh nặng quá khứ ấy sang người nó thì ngược lại,
cơ thể khỏe mạnh kia của con ông sẽ thôi dội nước ồn ĩ, thôi ầm ừ hát, sau đó
bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn, bắt đầu teo lại, bé dần cho đến lúc thành
chính bản thân ông hôm nay, hay thậm chí còn tồi tệ hơn. Còn ông thì lớn thêm,
lớn thêm mãi, thành một lão già béo nẫn, to xệ đến không còn mặc vừa chiếc áo
nào. Cảm giác khó chịu vì sự chật chội ấy đã đưa ông Phát trở lại với hiện tại.
Ngày
mai con ông lên đường, nó sẽ bước vào đời để bắt đầu một cuộc sống tự lập. Ông
có gì cho con vào ngày trọng đại này? Ông có thể làm gì giúp nó? Ý định nói hết
sự thật của ông thì sao? Bất chợt trước mắt ông lại hiện lên những hình ảnh
trái ngược ông vừa tưởng tượng. Ông mở to mắt, lắc đầu như cố xua đi một con
ruồi dai dẳng.
Thằng
Bắc quay lại từ lúc nào, hình như quên việc bố định nói điều gì đó. Nó vui vẻ
bảo ông:
-
Hôm nay ấy mà, bố ạ, chúng con liên hoan vui lắm. Đến như con mà cũng hát mấy
bài cơ đấy, bố xem có ngộ không? Thằng Quân con bác Vi trưởng ga cũng phải hát.
Nó trúng tuyển bộ đội, ngày mai đi. Tiếc không cùng đường với con. Còn cái
Liên, Liên lùn ấy, đã nhận được giấy báo trung cấp thú y rồi, nhưng những một
tháng nữa mới tập trung. Bọn con gộp lại, liên hoan một lần luôn thể. Quấy
lắm...
Thấy
bố ngồi im, thằng Bắc bỗng dừng lại. Nó nghĩ ngợi một phút rồi hạ thấp giọng:
-
Thôi bố đi ngủ đi, mai còn dậy sớm đi làm. Con thấy dạo này bố có vẻ mệt mỏi,
già đi trông thấy.
Ông
Phát vẫn ngồi im. “Ừ, có lẽ mình già thật rồi. Đến phải về hưu thôi...”
Thằng
Bắc vẫn đứng yên trước mặt ông.
-
Hình như lúc nãy bố có điều gì muốn nói với con?...
“Bố
có điều gì muốn nói với con không à?” Ông Phát đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn con
trai. “Có chứ. Bố có nhiều, rất nhiều điều muốn nói với con. Bố muốn nói rằng
con, chừng ấy năm ở với bố, lớn lên bên bố mà không hề biết và hình như không
muốn biết, rằng vì con bố đã phải đau khổ thế nào. Con chỉ sống với hiện tại và
tương lai, trong khi bố chỉ là quá khứ, nên bố đứng yên làm cái thùng rác hứng
chịu những thứ vứt đi của cuộc đời. Ngày mai con đi, vô tư và sung sướng, con sẽ
bay như con chim, quên rằng con đã để lại phía sau cho bố một gánh nặng quá
sức. Cũng thế bao năm nay, làm người bẻ ghi ở cái ga xép bé nhỏ này, chưa người
nào trên những đoàn tàu vùn vụt lao qua để ý đến bố, một người bé nhỏ, ốm yếu
đứng giơ cờ hiệu an toàn cho đoàn tàu lao qua. Vâng, bố bé nhỏ, ốm yếu, bố suốt
đời đứng yên một chỗ, nhưng thử hỏi thiếu bố, đoàn tàu có dám ào ạt lao qua như
thế không? Thiếu bố, con có được sống như con đang sống hôm nay và sẽ sống ngày
mai không? Bố không trách, nhưng quả con đã không nghĩ tới điều đó, những người
đi tàu cũng không một lần nghĩ tới điều đó?...”
Ông
Phát nghĩ như thế, muốn nói như thế. Mặt ông méo xệch, đôi môi mấp máy không
thành tiếng. Dưới ánh trăng mờ chiếu qua cửa sổ, hai giọt nước mắt lớn đang lăn
trên má ông ngả thành màu trắng đục.
-
Kìa bố, có chuyện gì thế bố? – thằng Bắc lo lắng hỏi.
Ông
Phát không đáp, thờ thẫn nhìn phía trước. Mãi lúc sau, ông mới lên tiếng:
-
Không, khuya rồi, con vào ngủ đi, - ông húng hắng ho. - Bố chỉ muốn dặn con mai
đi, cố gắng học tập cho tốt, đừng bận tâm lo nghĩ gì về bố...
Và
như để chấm dứt câu chuyện, ông Phát đứng dậy, bám đôi tay gầy vào chấn song
cửa sổ.
Một
đoàn tàu, không hiểu tàu gì, lại rầm rập đi qua khu ga yên tĩnh. Ông Phát nhìn
theo và nghĩ tới việc ngày mai, trên sân ga bé nhỏ này, ông sẽ đứng cầm cờ báo
hiệu an toàn cho một đoàn tàu khác, trong đó có con ông, cũng sẽ lao đi, khỏe
mạnh và vững tin như thế.
Diễn Châu, 9, 1982
No comments:
Post a Comment