Xamuen Mácsắc
Xamuen Macsắc (1887 - 1964), nhà thơ
Nga xô-viết nổi tiếng, chuyên viết cho thiếu nhi. Đồng thời ông còn là người
dịch ra tiếng Nga nhiều tác phẩm kinh điển nước ngoài, như Thơ Xô-nê Sêcxpia,
Thơ trữ tình Rôbơt Bơnx... Ông được tặng giải thưởng Lênin về văn học năm 1963,
bốn lần giải thưởng nhà nước Liên Xô vào các năm 1942, 1946, 1949 và 1951. Các
tác phẩm chính gồm Thơ thiếu nhi, Chú chuột ngốc nghếch, Ngài Tuyx-tơ, Thơ trữ
tình, vân vân.
Chú chuột ngốc nghếch
Đêm
chuột mẹ ru con:
-
Nào, ngủ đi, đừng khóc,
Mai
mẹ cho bánh mì
Và
thêm ba hạt thóc.
Chú
chuột con trả lời:
-
Mẹ ru con khó ngủ.
Mẹ
hãy đi ra ngoài
Thuê
cho con bà vú.
Chuột
mẹ chạy đi tìm
Thuê
vịt bầu làm vú:
-
Cô vịt ơi, nhờ cô
Ru
cho con tôi ngủ.
Cô
vịt ru: - Ngủ đi,
Đừng
thức khuya như thế.
Mai
trời mưa ra vườn
Cô
tìm cho chú dế.
Nhưng
chú chuột ngốc ngếch
Đã
đáp lại thế này:
-
Giọng của cô khàn quá,
Và
cô hát không hay.
Chuột
mẹ lại đi tìm
Thuê
ễnh ương làm vú:
Ễnh
ương ơi, nhờ bà
Ru
cho con tôi ngủ.
Ễnh
ương ru: - Ộp ộp,
Đừng
khóc nữa, chuột con.
Mai
ra ao bà bắt
Cho
chú muỗi rất ngon.
Nhưng
chú chuột ngốc nghếch
Đã
đáp lại thế này:
-
Giọng của bà buồn quá,
Và
bà hát không hay.
Chuột
mẹ lại đi tìm
Thuê
ngựa ô làm vú:
-
Ngựa ô ơi, nhờ ông
Ru
cho con tôi ngủ.
-
Hí, hí, hí, - ngựa ô
Vừa
hí vang vừa dỗ. -
Hãy
ngủ ngoan, chuột con,
Mai
bác cho bó cỏ.
Nhưng
chú chuột ngốc nghếch
Đã
đáp lại thế này:
-
Giọng bác nghe sợ quá,
Và
bác hát không hay.
Chuột
mẹ lại đi tìm
Thuê
lợn sề làm vú:
-
Lợn sề ơi, xin nhờ
Ru
cho con tôi ngủ.
Lợn
sề bắt đầu ru
Chú
chuột con khó tính:
-
Ụt ịt, ụt ịt, im!
Ngủ
đi, không được tỉnh!
Chú
chuột con ngốc nghếch
Đã
đáp lại thế này:
-
Giọng của cô thô quá,
Và
cô hát không hay.
Chuột
mẹ lại đi tìm
Thuê
cô gà làm vú:
-
Cô gà ơi, nhờ cô
Ru
cho con tôi ngủ.
-
Cục, cục ta cục tác! -
Cô
gà ru rất to -
Cánh
ta đây, hãy lại
Mà
nằm im, đừng lo.
Nhưng
chú chuột ngốc nghếch
Đã
đáp lại thế này:
-
Giọng của cô chán quá,
Và
cô hát không hay.
Chuột
mẹ lại đi tìm
Thuê
cá măng làm vú:
-
Cá măng ơi, xin nhờ
Ru
cho con tôi ngủ.
Cá
măng bắt đầu ru,
Giương
vây và há miệng,
Ru
rất lâu, rất lâu
Mà
không ai nghe tiếng.
Chú
chuột con ngốc nghếch
Đã
đáp lại thế này:
-
Giọng của cô bé quá,
Và
cô hát không hay.
Chuột
mẹ lại đi tìm
Thuê
cô mèo làm vú:
-
Cô mèo ơi, nhờ cô
Ru
cho con tôi ngủ.
Cô
mèo ru: - Meo meo,
Nào
chuột con yêu quí,
Hãy
ngủ ngoan, meo meo,
Nào
ngủ ngoan cùng chị.
Chú
chuột con ngốc nghếch
Đã
đáp lại thế này:
-
Giọng của chị êm lắm,
Và
chị hát rất hay.
Một
lúc sau chuột mẹ
Chạy
lại tìm chuột con
Thì
than ôi lúc ấy
Chú
chuột đã không còn.
Chú mèo và hai anh lười
Hai
anh lười đi tới trường
Thì
bỗng
Không
hiểu sao lại lạc vào
Sân
bóng.
Chiếc
cặp sách treo trên lưng
Rất
dày,
Nhưng
mỗi cậu một quả bóng
Cầm
tay.
Hai
cậu đứng nhìn quanh
Và
thấy
Một
chú mèo ngồi co ro
Cạnh
đấy.
Hai
anh lười liền đồng thanh
-
Xin chào!
Chú
chau mày, chú buồn bã,
Vì
sao?
Chú
mèo xám khóc hu hu
Và
nói:
-
Thưa hai anh, em sắp tròn
Một
tuổi.
Các
anh biết em xinh đẹp
Nhường
nào,
Thế
mà em đang mù chữ,
Buồn
sao!
Chưa
ai xây trường riêng
Cho
mèo học.
Cũng
chẳng ai dạy cho mèo
Biết
đọc.
Mà
bây giờ mù chữ
Thì
rất gay.
Khó
làm nên công chuyện
Ở
đời này.
Không
dám uống, không dám ăn,
Xin
lỗi,
Đến
con số các phòng
Không
đọc nổi.
Hai
anh lười cùng kêu to:
-
Chúng tôi
Sắp
tới đây mười hai tuổi,
Lớn
rồi.
Người
ta dạy biết bao điều
Này
nọ,
Nhưng
chúng tôi vẫn đứng yên
Một
chỗ.
Vì
chúng tôi ghét học,
Chỉ
thích lười,
Thích
suốt ngày đá bóng
Và
đi chơi.
Chú
mèo xám liền đáp ngay
-
Xin lỗi.
Em
năm nay đã sắp tròn
Một
tuổi.
Em
đã gặp nhiều anh lười
Khắp
nơi,
Nhưng
các anh thì phải nói
Đại
lười!
Pê-chi-a và Xê-ri-ô-gia
Pê-chi-a
và Xê-ri-ô-gia
Rất
giống nhau, đến nỗi
Ai
là ai - cả tôi
Cũng
không phân biệt nổi.
Tôi
cũng chẳng biết ai
Nhiều
tuổi hơn, bởi lẽ
Pê-chi-a
lên năm,
Xê-ri-ô-gia
Cũng
thế.
Pê-chi-a
tinh nghịch
Ném
tuyết bay vào nhà,
Thế
mà người ta nói
Đó
là Xê-ri-ô-gia.
Cũng
thế, Pê-chi-a
Bị
mắng oan vô cớ,
Dù
cậu không xô bàn
Làm
chiếc bình bị vỡ.
Nhiều
khi cả bác sĩ
Cũng
nhầm: Xê-ri-ô-gia
Phải
uống thêm phần thuốc
Dành
cho Pê-chi-a.
Hai
anh em sinh đôi
Một
lần đi cắt tóc,
Được
bố mẹ cầm tay
Như
hàng ngày đi học.
Đầu
Pê-chi-a lập tức
Được
cạo trọc, nhanh sao.
Cậu
vừa ra khỏi cửa,
Xê-ri-ô-gia
bước vào.
Bác
thợ liền kêu to:
-
Cậu này tôi mới cắt.
Tóc
đã mọc rồi ư?
Đúng
là nhanh ghê thật.
Một người đãng trí
Có
một người đãng trí
Sống
ở phố Họa Mi.
Ông
ta đãng trí lắm,
Tin
hay không thì tùy.
Buổi
sáng vừa tỉnh dậy
Ông
ta định mặc quần
Thì
lại quên, đem áo
Cứ
xỏ mãi vào chân.
Cũng
vì quên, đôi lúc
Ông
ta đội lên đầu
Một
chiếc xoong thay mũ
Mà
không hề thấy đau.
Bành-tô
thì mặc trái
Chân
luôn đi lệch giày...
Ông
ta, có thể nói,
Đãng
trí nhất đời này.
Một
hôm ông đãng trí
Lên
xe điện ra ga,
Vào
nhà ăn mua vé -
Không
phải một, mà ba!
Rồi
ông ra đường đợi
Định
đi Matxcơva,
Thấy
một chiếc toa trống
Đứng
một mình trên ga.
Ông
ta xách hành lý
Leo
lên toa, ngồi chờ,
Chờ
tàu đi, chờ mãi
Rồi
ngủ từ bao giờ.
Nửa
ngày sau, ông tỉnh,
Nhìn
ra ngoài, ngạc nhiên
Thấy
lại chính ga cũ
Cảnh
và người thân quen.
Ông
nghĩ: Thật kỳ lạ,
Mình
đi Matxcơva,
Làm
xong bao nhiêu việc
Rồi
lại trở vè nhà.
Ấy
thế mà như thể
Mình
ngủ một giấc say
Như
chẳng đi đâu cả,
Như
vẫn luôn ở đây.
Con
người kia đãng trí
Sống
ở phố Họa Mi,
Đãng
trí như vậy đấy,
Tin
hay không thì tùy.
Về cậu bé và ba điểm một
Cậu
nọ đi học về
Liền
giấu ngay sổ điểm,
Nhưng
bà mẹ đòi xem -
Cậu
hết đường giấu diếm.
Mẹ
chau mày thở dài,
Chỉ
thấy toàn điểm một.
Bố
giận dữ hồi lâu
Nhìn
cậu con học dốt.
“Vì
sao cô cho con
Con
một này?” bố quát.
“Vì
con yếu môn sinh,
Gọi
chim là bò sát”.
“Thế
điểm một thứ hai?”
Cậu
kia liền nhăn nhó:
“Con
tưởng Ken-gu-ru
Mọc
ngoài đồng như cỏ”.
“Điểm
một là còn cao!”
Bà
mẹ rơi nước mắt.
“Nhưng
trường con xưa nay
Điểm
một là thấp nhất.
Còn
điểm một thứ ba
Là
do con dốt toán.
Đề
bài hỏi: Vậy là
Lớp
B bao nhiêu bạn?
Con
giải suốt một giờ,
Tính
trên rồi tính dưới,
Cuối
cùng thành: Lớp B
Có
hai mươi bạn rưỡi”.
Hai năm một lớp
Các
anh lười nói chung
Hiện
nay
Ở
các trường chúng ta
Không
nhiều lắm.
Vì
học sinh chăm chỉ học
Đêm
ngày
Lớp
tiếp lớp lên đều,
Tuy
hơi chậm.
Nhưng
tiếc sao
Tôi
mới gặp vừa rồi
Một
cậu bé học sinh trường nọ
Chuyên
nổi tiếng về lưu ban,
Và
tôi
Đã
góp ý với cậu ta điều đó.
“Này
anh bạn,
Hãy
nói đi, vì sao
Mà
tôi thấy anh bạn năm nào
Cũng
phải đúp nhiều lần như vậy?
Hãy
nhìn kia,
Các
bác công nhân
Các
kế hoạch năm năm nhà nước
Kịp
hoàn thành trong ba, bốn năm.
Cậu
thì cứ hai năm
Lên
một lớp.
Còn
các bác nông dân,
Cậu
tính xem,
Tuyết
vừa tan đã kịp cày bao đất,
Bao
hec-ta được gieo,
Được
bón phân,
Và
cuối cùng, bao hec-ta được gặt?
Trong
một năm bao ngôi nhà cao to
Được
xây dựng cho chúng ta.
Có
thể,
Trong
một năm
Con
bê đã thành bò,
Và
cô gái đã thành người mẹ...
Thế
mà cậu
Cứ
một lớp hai năm!
Cậu
có biết
Rằng
mỗi lần đúp lại,
Nghĩa
là cậu với lớp cũ của mình
Phải
chia tay,
Và
chia tay mãi mãi?
Trên xe buýt
1.
A,
xe buýt đến rồi!
Bò
nhảy lên chiếm chỗ.
Chó
cũng chen vào ngồi.
Dê
tranh nhau với chó.
Ến
lách qua cửa sau.
Gà
luôn mồm tục tác.
Hươu
xí chỗ từ lâu,
Ít
khi nhường người khác.
Khỉ
hỏi: Mấy giờ rồi?
Lợn
bận ăn không đáp.
Mèo
khinh khỉnh bĩu môi.
Ngựa
thì đang bận ngáp.
Ong
không chịu ngồi yên.
Phượng
hoàng múa rất nhắng.
Quạ
hát mà như rên.
Rái
cá kêu: Im lặng!
Sóc
cãi nhau với trâu.
Trâu
đá cho một cái,
U
hết tai, hết đầu.
Voi
phải ra hòa giải.
Xe
cứ đi, lái xe
Yêu
cầu khách mua vé,
Nhưng
khách chẳng thèm nghe,
Cứ
trêu đùa vui vẻ.
2.
Các
bạn nhỏ của tôi,
Đây
là chuyện có thật
Về
một chuyến đi chơi
Bằng
xe, của loài vật.
Khi
đọc bài thơ này -
Nếu
cần, xin đọc lại -
Bạn
sẽ thấy ở đây
Đủ
hăm hai chữ cái.
Và
nhân tiện, tôi khuyên:
Đi
xe, ai cũng vậy,
Phải
tôn trọng người bên,
Không
làm ồn, không quấy.
Bốn mắt
Mắt
Xa-sa rất to,
Nhưng
lại nhìn không rõ.
Ông
bác sĩ khám xong,
Bắt
đeo đôi kính nhỏ.
Đeo
kính, Xa-sa nhìn
Thấy
sáng hơn, quả thế -
Cả
bầu trời, hàng cây,
Cả
từng con chim sẻ.
Nhưng
việc cậu đeo kính
Được
bạn bè biết ngay.
Bạn
bè trêu: “Sao cậu
Cần
bốn mắt thế này?
Hay
cậu là thợ lặn?
Bốn
mắt - có nhiều không?
Hai
mắt như người khác,
Thêm
hai mắt dự phòng!”
Mẹ
cậu đáp: “Xa-sa,
Không
có gì xấu hổ.
Mắt
kém, đeo kính vào
Cốt
để nhìn cho rõ.
Chỉ
cậu nào không ngoan
Mới
cười chê điều đó!”
Ba anh chàng dũng cảm
Ba
anh chàng dũng cảm
Cùng
đi săn một ngày.
Đêm
trong rừng trăng sáng
Lơ
lửng treo trên cây.
Vừa
ngáp dài, vừa nói,
Anh
thứ nhất: Trăng rằm!
Anh
thứ hai: Quả táo!
Anh
thứ ba: Cái mâm!
Ba
anh chàng dũng cảm
Đi
suốt ngày hôm sau,
Bỗng
thấy con hươu đốm
Cặp
sừng cao trên đầu.
Kìa,
con hươu, chuẩn bị! -
Anh
thứ nhất kêu to.
Anh
thứ hai: Tảng đá!
Anh
thứ ba: Con bò!
Ba
anh chàng dũng cảm
Ngồi
nghỉ bên vệ đường
Thấy
con gì động đậy
Treo
trên cành bạch dương.
Anh
thú nhất: Con sóc!
Bắn
đi, còn chờ ai?
Anh
thứ hai: Chiếc lá!
Anh
thứ ba: Cái tai!
Chuyện hai anh chàng lười
Anh
lười này tôi không lạ.
Tên
anh ta: Ê-rô-ma, anh cả.
Còn
em trai Ê-rô-ma
Là
anh lười Phô-ma.
Việc
bao giờ cũng có đầy,
Nhưng
hai chàng không động tay.
Phô-ma
nói luôn mồm: Để đấy!
Ê-rô-ma:
Chờ một giờ nữa vậy!
1.
Bỗng
một hôm đang ngủ, cháy nhà,
Cả
trong, cả ngoài ngợp khói.
Hốt
hoảng dân làng phải gọi:
Dậy
đi, Phô-ma, Ê-rô-ma!
Phô-ma
càu nhàu: Để đấy!
Ê-rô-ma:
Chờ một giờ nữa vậy!
Chuyện
gì thế mà ầm lên?
Điên
hay sao mà kêu rên?
Con
gà ri
Đang
nằm im chưa gáy.
Anh
chăn bò
Đang
trên giường chưa dậy.
Chờ
ngày mai hãy đánh thức, được không?
Sáng
dậy chúng tôi sẽ dập lửa trong phòng!
Từ
ngôi nhà đang cháy
Người
ta lôi Phô-ma,
Người
ta cứu Ê-rô-ma
Lúc
này đang thoi thóp.
2.
Hai
anh em một lần
Cùng
rủ nhau đi săn,
Nhưng
săn chẳng ra săn, có lẽ,
Nhưng
chơi chẳng ra chơi, vì thế
Đi
ba ngày khắp nơi
Mới
thấy đàn vịt trời...
Phô-ma
nói vội vàng: Để đấy!
Ê-rô-ma:
Chờ một giờ nữa vậy!
Vịt
ơi, đợi nhé, đừng bay,
Bọn
tao cần lông chúng mày.
Ha
ha thích thật,
Bây
giờ lông đang đắt,
Bắn
vịt xong, ra chợ bán lấy tiền,
Nào
đâu rồi, đạn trong súng đã lên.
Nhưng
đàn vịt không chịu nghe người khác,
Chỉ
nghếch đầu: cạc cạc!
Không
chịu chờ, đã vội bay ngay
Lên
trời xanh, lên mây.
3.
Ê-rô-ma
nằm chơi trên cỏ.
Phô-ma
lang thang bên bờ sông cạnh đó,
Thì
bỗng nghe có người kêu thất thanh:
Tôi
chết đuối, cứu tôi nhanh!
Phô-ma
nói vội vàng: Đợi đấy!
Ê-rô-ma:
Chờ một giờ nữa vậy!
Chờ
chúng tôi về nhà
Gọi
người làng đi ra
Và
đem dây thừng tới.
Đừng
chết đuối!
4.
Một
buổi sáng hai anh em chàng lười
Xách
giỏ vào rừng tìm hái nấm khắp nơi,
Bên
gốc thông, dưới khe, trên dốc,
Không
hiểu sao chỉ hái toàn nấm độc.
Bỗng
từ đâu chó sói một bầy
Ùa
ra, thập thò sau gốc cây.
Con
nhe nanh, con trợn mắt.
Chúng
chia nhau, rồi chúng gắt:
Tao
ăn Ê-rô-ma!
Không,
phần mày Phô-ma!
Phô-ma
nói vội vàng: Đợi đấy!
Ê-rô-ma:
Chờ một giờ nữa vậy!
Chờ
chúng tôi hái nấm hôm nay,
Một
tí nữa thôi là giỏ đầy!
Đáng
ra giỏ đầy từ lâu rồi đấy,
Phiền
một nỗi là giỏ không có đáy.
5.
Anh
lười này tôi không lạ.
Tên
anh ta: Ê-rô-ma, anh cả.
Còn
em trai Ê-rô-ma
Là
anh lười Phô-ma.
Và
cả hai anh lười lần ấy
Nay
người ta bên gốc cây chỉ thấy
Còn
lại một ít xương.
Ấy
thế mà không ai thưvangt
Xiếc
Lần
đầu lên sân khấu
Cho
học sinh Matxcơva
Là
đại bàng, cá sấu,
Là
sư tử, sơn ca.
Chó
- diễn viên nhào lộn.
Gấu
- thắt lưng dưới rốn.
Voi
- lực sĩ kéo co,
Béo
và to.
Vô
địch toàn thế giới,
Các
kiện tướng điền kinh
Ném
tạ như ném bóng,
Trông
mà kinh!
Thông
thái
Là
những chú ngựa con.
Hay
gãi
Là
những chú khỉ con.
Và
cuối cùng là đô vật
I-van,
biệt danh “Quả Quất”.
Xiếc
hôm nay
Quả
rất hay
Luôn
vỗ tay
Mà
lại rẻ:
Sau
một đồng,
Trước
hai đồng.
Ai
xem xong
Đi
ra
Không
phải vé!
1
Buổi
biểu diễn bắt đầu -
Hai
hà mã bên nhau
Cùng
chia chung giải thưởng.
Nhạc
chơi bài hợp xướng.
2
Một
khỉ bé, một khỉ to
Chơi
một đàn pianô.
3
Dưới
làn roi, trên lưng ngựa,
Chạy
vòng quanh
Là
chú chồn đang nằm ngửa,
Sợ
mắt xanh.
4
Trên
dây thép, một bà biểu diễn,
Đi
tới đi lui như dòng điện.
5
Thỏ,
chồn, sóc, đến váng đầu,
Gõ
vào đĩa, gõ vào nhau.
Mặc
chiếc áo đuôi tôm hở ngực,
Chim
cánh cụt đến đây từ Nam Cực.
Cà-vạt
trắng, áo gi-lê,
Cầm
đũa chỉ huy trông oách ghê.
Còn
hai bên là hai con chuột cống
Tranh
nhau lật những tờ nhạc rộng.
Một
diễn viên miệng ngoạm chiếc sào,
Treo
lửng lơ - răng mới chắc làm sao!
Giá
mà cho anh ta đi quảng cáo
Thuốc
đánh răng thì lãi to -
Ai
cũng bảo.
7
Cô
Fri-ca-xê béo tròn
Đi
chiếc xe một bánh bon bon.
8
Rất
khôn là người trong rạp xiếc,
Bắt
được cả thú rừng làm việc:
Gấu
giặt áo sơ mi.
Làm
không thiếu việc gì
Là
chị rùa chăm chỉ.
9
Chú
voi từ Ấn Độ tới đây,
Vừa
tung hứng, vừa leo dây.
Một
lúc voi tung, voi bắt
Cả
ấm sành,
Cả
bát đất,
Cả
vỏ chai,
Và
cả một cậu học sinh lớp hai!
10
Một
anh hề tóc đen
Gặp
anh hề tóc đỏ
Rồi
vỗ vai hỏi nhỏ:
“Quả
cà chua kia, thưa ông,
Mua
ở đâu, có bán không?”
“Anh
là con nhà ai mà hỗn vậy?
Đây
là mũi của tôi, hay không thấy?”
11
Cô
da đen Ma-ri
Là
diễn viên dạy thú.
Thú
từng đàn theo chủ
Từ
chuồng đi ra.
Ma-ri
vung chiếc roi -
Sư
tử gầm gừ rồi cong đuôi.
“Hai lần hai là mấy?” -
Ma-ri
cười, hỏi vậy.
Sư
tử bốn lần gật đầu -
Nghĩa
là bốn, khó gì đâu!
Xiếc
hôm nay
Quả
rất hay,
Luôn
vỗ tay
Mà
lại rẻ:
Sau
một đồng,
Trước
hai đồng.
Ai
xem xong
Đi
ra
Không
phải vé!
Hôm qua và hôm nay
Chiếc
đèn dầu bỏ không.
Lọ
mực cùng bút lông.
Cây
nến nằm bên cạnh.
Đôi
quang cùng đòn gánh.
1
Trong
góc nhà, đèn dầu
Rên
rỉ khóc từ lâu:
Tình
cảnh tôi thật tội,
Bị
lãng quên, bỏ đói.
Không
được thắp lâu nay,
Người
tôi bụi phủ dày.
Vì
sao tôi, thật lạ,
Không
cần cho ai cả?
Thế
mà xưa một thời
Khi
trời đang chạng vạng
Người
ta đã thắp tôi,
Làm
cả nhà rực sáng.
Tôi
thì nhìn xung quanh
Bằng
cái nhìn ngái ngủ.
Còn
ấm nước hiền lành
Reo
bên tôi thích thú.
Hôm
nay tôi làm quen
Với
một cô đèn điện.
Người
ta nói cô ta
Sáng
bằng trăm ngọn nến.
Nhưng
đèn gì mà kinh:
Không
chân, đầu trọc lốc,
Một
chiếc bóng thủy tinh
Với
vài ba sợi tóc.
“Này
cô gái nước ngoài, -
Tôi
hỏi. - Cô là ai?
Là
đèn ư? Xin lỗi,
Cô
làm sao cháy nổi
Khi
không bấc, không dầu,
Lại
bịt kín trước sau?”
Cô
kia thô lỗ nói:
“Bà
biết gì mà hỏi?”
Tôi
liền đáp lại ngay:
“Sao
lại không? Lạ nhỉ.
Mười
năm ở nhà này
Được
mọi người yêu quí,
Tôi
đem lại ánh đèn,
Sự
ấm cúng, niềm tin...
Cô,
loại người trống rỗng,
Chẳng
qua chỉ chiếc bóng!”
Cô
kia đáp: “Bà già
Đúng
là người tăm tối.
Bấc
của bà tù mù,
Không
sáng, lại đầy khói.
Còn
tôi, bà biết không,
Không
cần dầu, cần bông.
Tóm
lại, tôi - đèn điện,
Vừa
sáng lại vừa tiện!”
2
Cô
nến từ góc tối
Rụt
rè lên tiếng nói:
“Bác bảo trong cô ta
“Bác bảo trong cô ta
Có
một trăm ngọn nến?
Đúng
cô ta là người
Nói
dối không biết thẹn!
Tôi
nhìn mãi mà không
Thấy
nến nào bên trong!”
3
Chiếc
bút lông hậm hực
Trách
than đời thế này:
“Tôi
là bút, mà mực
Không
giọt nào lâu nay.
Nay
tôi già, cổ hủ,
Coi
như đã về hưu.
Lọ
mực khô đang ngủ,
Tôi
nằm trơ, buồn thiu.
Giờ
chủ tôi kiểu cách
Dùng
bút mới tài tình.
Chúng
viết kêu tanh tách,
Như
súng bắn, thật kinh!
Mà
ngòi bút, lạ thật,
Lại
có hình chữ nhật
Như
những chiếc búa con
Chúng
gõ nghe rất dòn.
Luôn
chạy đi chạy lại,
Sang
phải rồi sang trái!
Thế
là gì? Vì sao?
Tôi
chẳng hiểu thế nào!”
4
Đòn
gánh cùng đôi quang
Bỗng
kêu lên oang oang:
“Giờ
không như ngày trước,
Chẳng
còn ai gánh nước!
Giờ
đua nhau người ta
Mắc
ống nước vào nhà,
Thành
ra quang và gánh
Bị
lãng quên, bất hạnh.
Hay
phụ nữ ngày nay
Đổ
lười đến mức này?
Còn
sông thì có thể
Đã
hóa điên, bởi lẽ
Tự
mình không được mời,
Xông
vào nhà mọi người!
Đúng
là đời thay đổi.
Thật
không sao hiểu nổi!”
Bưu điện
1
Ai
ngoài kia đang gõ cửa phòng tôi,
Mang
bên hông chiếc túi to xanh nhạt,
Đeo
phù hiệu đầu đội mũ kê-pi?
Đó
là người
Người
đưa thư Lê-nin-grat.
Ông
hôm nay
Mang
nhiều thư,
Bưu
thiếp
Từ
Ba-cu,
Matxcơva,
Ki-ep...
Bảy
giờ sáng, ông mang thư đi,
Đến
mười giờ, túi thư nhẹ hẳn.
Mười
hai giờ - tất cả các thư
Đã
được trao cho người nhận.
2
“Có
thư khẩn cho ông Gip-cốp.
Thư
bảo đảm, từ thành Rô-xtôp!”
“Cho
Gip-cốp? Nhưng xin lỗi, ông ta
Đã
lên đường đi Bec-linh hôm qua!”
Gip-côp
lên máy bay
Bay
trên chín tầng mây.
Và
đuổi theo Gip-côp
Dưới
mặt đất màu xanh
Là
toa thư tàu nhanh
Chở
thư tù Rô-xtôp.
Bưu
kiện và gói hàng
Được
xếp rất gọn gàng
Phân
chia đâu vào đấy.
Còn
hai người đưa thư
Suốt
ngày lắc lư
Trên
toa xe đang chạy.
Bưu
thiếp này
Đi
Đubrôpca.
Gói
hàng này
Đi
Pôcrôpca.
Báo
sẽ gửi
Đến
ga Ki-rôp.
Còn
thư khẩn
Của
ông Gip-côp
Phải
được gửi cho ông thật nhanh
Ra
nước ngoài,
Đến
tận Bec-linh.
4
Người
đưa thư Bec-linh
Mũ
viền đỏ thật xinh
Đang
đi kia giữa phố
Tay
cầm bức thư nhỏ.
Đến
khách sạn “Nhân Dân”,
Ông
hỏi cô lễ tân:
“Có
thư cho Gip-côp!
Cô
chuyển hộ. Rất cần!”
Ông
Gip-côp? Mười giờ sáng hôm nay
Đã
lên đường sang Anh, bằng máy bay!
Thư,
Tất
nhiên,
Tự
mình
Không
biết đi,
Nhưng
được bỏ
Vào
thùng thư,
Chính
nó
Sẽ
chạy
Bay,
Bay
đêm ngày
Và
sẽ vượt
Hàng
trăm nghìn
Cây
số.
Thư
cứ đi khắp nơi
Mà
không cần mua vé.
Chẳng
ăn, chẳng cần gì
Ngoài
chiếc tem nhỏ bé.
6
Ông
đưa thư Smith
Đi
dọc King Street,
Và
ông đeo bên hông
Chiếc
túi thư căng phồng.
Đến
nhà số mười bốn
Ông
giật chuông, gọi to:
“Có
thư cho Gip-côp!
Thư
khẩn, xin nhận cho!”
Ông
nhân viên khách sạn
Xem
thư, ngước lên nhìn:
“Thật
tiếc, ông Gip-côp
Đã
đi Braxin!”
7
Chỉ
còn hai phút nữa
Tàu
sẽ nhổ neo đi.
Các
khoang tàu chật ních
Toàn
người và va-li.
Nhưng
có một khoang nhỏ
Hành
khách không được vào,
Mà
để đầy bưu kiện
Đóng
thành bó, thành bao.
8
Dưới
bóng những cây cọ
Ông
Ba-zi-li-ô
Đang
đi kia giữa phố
Hông
đeo một túi to.
Trong
đấy có bức thư
Đã
ít nhiều nhàu nát.
Thư
dán tem nước ngoài
Từ
Lê-nin-grat.
Thư
đuổi theo người nhận
Đến
đây từ rất xa.
Nhưng
tiếc là người nhận
Đã
lên đường về nhà.
9
Ai
ngoài kia đang gõ cửa phòng tôi,
Mang
bên hông chiếc túi to xanh nhạt,
Đeo
phù hiệu, đầu đội mũ kê-pi?
Đó
là người
Người
đưa thư Lê-nin-grat.
Lần
nữa ông nói to:
“Phòng
ba, có thư khẩn!”
Tôi
gọi: “Gip-côp đâu?
Có
thư. Ra ký nhận!”
Ông
láng giềng của tôi chạy ra
Cầm
bức thư, không còn tin vào mắt:
“Hãy
nhìn đây! Nó đã đi theo tôi
Đúng
một vòng
Một
vòng quanh trái đất!
Bức
thư này - bằng xe lửa, ô-tô,
Bằng
đi bộ, máy bay, tàu thủy -
Đuổi
theo tôi sang Đức, sang Anh,
Sang
tận cả A-ma-zôn Nam Mỹ.
Và
cuối cùng tìm thấy tôi ở đây
Sau
khi vượt nhiều núi cao, sóng biển.
Thật
vĩ đại,
Thật
vĩ đại điều này!
Vinh
quang,
Vinh
quang các nhân viên bưu điện!
Mi-sa và những cuốn sách của Mi-sa
1
Ngày
xửa ngày xưa, cậu Mi-sa
Sách
vứt lung tung, vứt đầy nhà:
Quyển
cong, quyển rách,
Quyển
thiếu bìa, quyển xộc xệch,
Không
mất trước cũng mất sau,
Không
bẩn cũng nhàu.
Trang
liền trang vẽ giun, vẽ cóc.
Ngày
và đêm sách nằm, sách khóc.
2
Mi-sa
giận Vi-chi-a, đem sách
Đập
vào đầu, vào vai.
Và
tất nhiên sách quăn, sách rách,
Rồi
từ một mà thành hai.
3
Gô-gôn
nghĩ đời mình mà chép miệng:
Xưa
ăn diện và phong lưu nổi tiếng,
Thế
mà nay bị lột hết áo quần,
Hết
bị vặn đầu lại cắt gân.
Còn
anh chàng Rô-bin-xơn tội nghiệp,
Da
bị cào, bị bôi đen phát khiếp.
Thơ
ngụ ngôn Crư-lôp tiên sinh
Mất
dăm trang là chuyện rất thường tình.
Trên
trang nhất của tập đầu ngữ pháp
Mi-sa
vẽ hai ông hộ pháp.
Còn
trên bìa cuốn địa lý, rất to,
Cậu
ta vẽ một con bò.
Phía
dưới viết in, tô đậm:
“Sách
này của Mi-sa, ai dám
Mượn
mà không hỏi, thì nghe đây –
Nhất
định sẽ sứt răng có ngày!”
4
Sách
bảo nhau: - Biết làm sao, khổ quá,
Thoát
khỏi tay anh chàng này cẩu thả?
Hai
anh em Grim đứng ra:
“Theo
chúng tôi, ta nên trốn khỏi nhà!”
Nhưng
ông già Số Học
Hay
càu nhàu, hay khóc
Vì
bị rách nhiều hơn, nhìn các bạn lắc đầu:
Biết
đi đâu?
Trốn
đi đâu?
Các
cậu bé,
Các
cô bé
Đâu
cũng đối với mình rất tệ!
Nhưng
anh em Grim lúc ấy
Liền
bảo ông già:
“Ông
đừng nói với chúng tôi như vậy!
Đừng
bàn ra!
Ta
sẽ tới thư viện,
Ngủ
trên giá sách dài,
Vừa
đẹp lại vừa tiện
Mà
không cần sợ ai”.
Túp
lều của bác Tôm lên tiếng:
“Quả
Mi-sa làm tôi đau.
Nhưng
tôi đã đi nhiều, nay sức yếu.
Tôi
không muốn đi đâu!
“Không,
phải đi! - Ti-mua nóng nảy. -
Bác
không nên cam tâm chịu vậy!”
“Nào,
ta di, - Đông Ki-sốt giơ tay
Và
hô to. Cả bọn kéo theo ngay.
5
Những
cuốn sách lang thang tàn tật,
Vào
thư viện, nhìn xung quanh, ngây ngất.
Kia,
đèn treo trên bàn dọc thẳng hàng,
Dãy
giá đứng nhìn sau cửa kính sáng choang.
Những
cuốn sách mặc áo da màu tối
Xếp
cạnh tường, rất đều nhau, thành lối,
Như
những người xem kịch
Từ
ban-công
Trầm
ngâm nhìn đám đông.
Bỗng
ông già Số Học
Giở
cười, giở khóc,
Không
hiểu sao
Cứ
luôn miệng thì thào:
Ba
lần năm là mười lăm...
Cần
dũng cảm!
Chín
lần hai... Kìa, đừng run...
Là
mười tám!
Còn
anh chàng Địa Lý sợ, ôm tai
Đang
nhìn quanh, định chạy trốn ra ngoài
Khi
ba bốn nhân viên bước vào lúc ấy,
Tay
cầm chổi, trông xa như cầm gậy.
Họ
nhanh nhẹn, họ luôn tay
Gác,
sàn, quét sạch.
Lau
bên kia, lau bên này,
Gáy,
bìa, mép sách.
Họ
lau xong, lau khắp nơi,
Vô
tình bỗng thấy
Đóng
sách cũ đang rã rời
Nằm
không động đậy.
Thấy
cuốn bẩn, cuốn nhàu,
Cuốn
không gáy bọc,
Cuốn
thiếu đuôi, cuốn mất đầu,
Và
rồi họ khóc:
“Ôi
các cậu, các cô từ nơi khác tới đây
Sao
người ta nỡ để đến nước này?
Giờ
chúng tôi sẽ cho đi bệnh viện,
Tới
gặp ông Cu-zơ-ma nổi tiếng.
Ở
đấy ông ta đóng lại mới, bọc bìa,
Không
để trần truồng, xộc xệch như kia.
Và
đâu bẩn, ông ta xóa sạch
Sẽ
dán lại những trang nào bị rách.
6
Bài hát của những cuốn sách thư viện
Các
cuốn sách lang thang
Nay
đã đến
Ở
chung cùng chúng tôi
Trong
thư viện.
Cuốn
hư, cuốn rách,
Cuốn
nhàu, cuốn quăn,
Giờ
trông đã sạch,
Có
áo, có quần.
Áo
trong bằng lụa,
Áo
ngoài bằng da.
Chẳng
bao lâu nữa
Chữa
xong về nhà.
Các
cuốn sách lang thang
Nay
đã đến
Ở
chung với chúng tôi
Trong
thư viện.
7
Mặc
áo mới đủ các màu xanh đỏ,
Được
cắt, xén, sửa sang, đánh số,
Các
cuốn sách lang thang không nhà
Từ
bệnh viện dắt nhau đi ra.
Rồi
được dẫn tới một phòng rất rộng,
Nơi
được phân ai ở đâu sẽ sống.
Cuốn
Số Học già nua nay đã hết càu nhàu,
Được
đứng trong hàng chỉ Số Học với nhau.
Còn
Ti-mua, kèm theo quân và tướng,
Được
phân công lên tầng hai, gác thượng.
Nghĩa
là sách của Mi-sa từ nay
Có
chỗ riêng, được mát mặt, mát mày.
8
Bỗng
một hôm Mi-sa
Bị
thầy giao về nhà
Một
bài toán rất hóc,
Cậu
liền tìm Số Học.
Tìm
dưới tủ, dưới bàn,
Tìm
trên gác, lan can,
Tìm
trong sân, trước ngõ,
Tìm
cả trong ổ chó.
Tìm
đến mức Mi-sa phải nhăn trán, ôm đầu,
Mà
quyển sách cần tìm không thấy ở đâu.
Biết
làm sao? Bài toán này rất hóc.
Biết
làm sao khi không còn Số Học?
Chỉ
còn cách nhảy xuống sông
Để
vĩnh biệt đời này,
Hay
phải vào thư viện mượn sách ngay.
9
Một
buổi sáng, nghe người ta kể lại,
Có
cậu bé bỗng từ đâu hớt hải
Chạy
vào phòng Thư viện Nhân dân:
“Cho
cháu xem cuốn Số Học, rất cần!”
Nhưng
khắp nơi, sách kêu to, dãy nảy:
“Không!
Đừng đưa, đừng đưa cho cậu ấy!”
10
Lời tác giả
Cậu
chuyện này tôi viết xong từ lâu,
Cách
đây nhiều, rất nhiều năm về trước.
Nhưng
Mi-sa và tôi vừa gặp nhau
Mới
gần đây, thật không ai ngờ được
Nay
Mi-sa không còn là Mi-sa,
Mà
từ lâu - một kỹ sư nổi tiếng.
Con
đầu lòng năm nay đã mười ba,
Một
cậu bé rất ngoan, không lười biếng.
Hai
bố con có mời tôi lại chơi.
Rất
nhiều sách trong nhà tôi thấy,
Nhưng
không vứt lung tung khắp nơi,
Mà
trong giá, đứng thành hàng, thành dãy.
Rất
đều nhau, bìa bọc vải, bọc da,
Với
những dòng chữ to in nổi,
Sách
của hai bố con Mi-sa
Cười
sau kính như sắp đi dự hội.
Và
ở đây, sách chung sống cùng nhau
Không
biết cảnh rách sờn, quăn, lộn xộn,
Không
bao giờ và không đi đâu
Chúng
định bỏ nơi này chạy trốn!
No comments:
Post a Comment